Bất Diệt Long Đế

Chương 4919: Thiên Dạ Tử Hề




Lục Ly cũng rất khách khí, không chỉ đối ngoại, đối nội cũng vô cùng khách khí, không có vẻ gì là tự cao tự đại. Không phải hắn cố tỏ vẻ như thế, tính cách hắn luôn là vậy, đối đãi bằng hữu hay thuộc hạ đều rất khách khí. Hắn quan niệm rằng, uy vọng thực sự không phải dựa vào ngang tàng kiêu ngạo, cũng không phải dựa vào khoác lác thổi phồng, mà là dựa vào chiến tích mắt thấy tai nghe.

Lục Ly thân làm minh chủ lại không quản sự, chỉ để Tử Thần phái một đại biểu đi Tài Quyết Đường, riêng hắn bận rộn hơn hai tháng liền tuyên xưng bế quan tu luyện, đóng cửa không gặp khách. Ngày ngày bồi cùng người nhà, chỉ điểm hậu bối, cuộc sống trôi đi rất nhàn nhã.

Lục An hối cải làm người, mỗi ngày đều rất chăm chỉ, một bên tu luyện, một bên quản lý sự vụ Lục Minh. Lục An cũng lấy vợ, là một tiểu thư tiểu gia tộc. Lúc quen biết tiểu thư này, Lục An không lộ ra thân phận, hai người thật tâm yêu nhau. Tiểu thư này là người một tiểu gia tộc thuộc Lục Minh, tư chất không sai, hiện tại đã là Ngũ kiếp. Hai người đại hôn không lâu, vừa mới sinh hạ một đứa con trai.

Lục Ly còn chưa thực sự làm phụ thân lần nào, giờ lại đã thành gia gia...

Tiểu tôn tử rất đáng yêu, khoẻ mạnh kháu khỉnh, giống hệt Lục An khi còn bé. Lần này mấy thê thiếp Lục Ly có chuyện để làm, ai nấy đều ngày ngày vây quanh tiểu tôn tử này. Tên đứa nhỏ là do Lục Nhân Hoàng đặt, gọi là Lục Triển Phi, ngụ ý giương cánh bay cao.

Trải qua nhiều năm mưa gió vậy rồi, tâm tính Lục Ly trầm ổn rất nhiều. Hiện tại trong lòng hắn đã không có yêu cầu xa vời gì, chỉ cầu phía Tiểu Bạch thuận lợi đột phá đại viên mãn, trở thành Đông Cảnh chi vương, những chuyện còn lại hắn đều không quá bận tâm.

Chính hắn có thể đột phá đại viên mãn hay không, hắn đều không quá mong cầu, chiến lực hiện tại đã khiến hắn vô cùng mãn ý. Có thể che chở Lục gia trưởng thành, có thể che chở Trung Vương Giới lớn mạnh, vậy là đủ rồi.

Ngày tháng sau đó trôi qua vô cùng bình tĩnh, Thiên Loạn Tinh Vực không việc gì, Lục Minh không việc gì, Lục gia cũng không việc gì, Trung Vương Giới lại càng không việc gì, thế là Lục Ly cũng trở nên thảnh thơi không việc gì.

Tu luyện không có tiến triển, pháp tắc băng tuyết tham ngộ được trong Băng Hậu Cung bởi vì rời khỏi Băng Hậu Cung mà ngừng lại. Huyết Linh Nhi ghi chép được rất nhiều Thần Văn, đủ cho nó ra bên ngoài lĩnh hội mấy trăm năm.

Ở trong Băng Hậu Cung đối với Lục Ly mà nói thì chẳng ảnh hưởng gì cả, hàn khí có mạnh hơn nữa cũng không hiệu quả đối với hắn. Chỉ là ở một mình trong đó rất nhàm chán, cũng rất cô độc tịch mịch, bởi thế Lục Ly không quá muốn đi. Hiện tại Huyết Linh Nhi lại không cần phải đi quan sát Thần Văn, vậy nên Lục Ly cũng chẳng đến đó. Bên này vừa mới ổn định, hắn không tiện rời đi, trước cứ tọa trấn ở đây mấy chục năm rồi tính.

Mười đại chủ tể ký kết hiệp nghị, trong vòng ngàn năm không được nội chiến, đồng thời cũng phải áp chế thế lực bên dưới không được làm loạn. Không nói ngàn năm, chí ít trong vòng trăm năm Thiên Loạn Tinh Vực chắc chắn sẽ không loạn. Các thế lực được đến rất nhiều địa bàn, tài nguyên cũng tăng nhiều, ai nấy đều dồn lực bồi dưỡng võ giả thiên tài.

Ở trong hoàn cảnh yên ổn như thế, Lục Minh qua mỗi năm lại mạnh lên, đệ tử Lục Minh hiểu rất rõ một điều, địa vị hiện tại của Lục Minh là nhờ một mình Lục Ly chống đi ra. Nếu không có Lục Ly, bọn hắn ở trong Tử Thần chẳng là cái thá gì, càng đừng nói là ở Thiên Loạn Tinh Vực, bây giờ đệ tử Lục Minh ra ngoài đều ngẩng cao đầu, cảm giác hơn người một bậc.

Lục Ly sáng tạo cho bọn hắn cơ hội tốt như vậy, kiến lập cho bọn hắn sân khấu tốt như vậy, lại cho bọn hắn đầy đủ tài nguyên, nếu bọn hắn còn không nỗ lực, vậy không bằng tìm miếng đậu hũ nện chết cho rồi.

Cộng thêm hiện tại quy củ Lục Minh rất nghiêm ngặt, người đủ năng lực mới được lên, kẻ yếu tất phải đi xuống. Nếu tiến độ tu luyện không nhanh, tài nguyên sẽ theo đó giảm bớt, chậm nữa thì trực tiếp đưa về Trung Vương Giới. Thật không dễ dàng mới được đi ra kiến thức thế gian phồn hoa, bọn hắn há lại cam tâm quay về Trung Vương Giới.

Bởi thế đệ tử Lục Minh đều rất liều mạng, Lục Linh cũng quản rất nghiêm minh, không đệ tử nào dám làm loạn, chuyện Lục An năm đó dọa sợ đệ tử Lục Minh, ai dám đi ra làm loạn, kết cục chỉ có con đường chết.

Rất nhanh, năm mươi năm trôi qua, bên phía Lục Minh đã đột phá mấy tên Thánh Hoàng, Doãn Thanh Ti, Tượng Linh Lung, An Lộ Nhi, Kỳ Đinh Đông đều đột phá, trong nhóm thiên tài đầu tiên tới Lục Minh cũng có ba người đột phá. Hiện tại cấp Đế đã lên đến mấy trăm, Lục Kiếp càng là nhiều không kể xiết, căn cơ Lục Minh tính là miễn cưỡng ổn định, nếu đản sinh thêm mấy tên cường giả tiệm cận đại viên mãn thì tốt không gì bằng.

Đáng tiếc cấp Đế và Thánh Hoàng có thể dùng tài nguyên đỉnh cấp tích tụ ra được, nhưng cường giả tiệm cận đại viên mãn thì lại không được, cường giả tiệm cận đại viên mãn cần thời gian rất dài mới có thể từ từ đản sinh. Việc này không gấp được, đại tộc đều cần năm tháng dài dằng dặc mới tích lũy ra được, không khả năng sẽ xuất hiện trong ngắn hạn.

Đoạn thời gian này Tử Thần cũng bồi dưỡng được không ít cường giả, mấy năm nay riêng Thánh Hoàng đã đản sinh hơn ngàn, cường giả tiệm cận đại viên mãn tăng thêm bốn người, đáng tiếc mãi vẫn không xuất hiện đại viên mãn.

Thực ra trong lòng đám người Lê Hoàng rất rõ ràng, bằng vào mấy lão gia hỏa bọn hắn mà muốn đột phá đại viên mãn gần như là không khả năng. Cảnh giới này về cơ bản có một định tính, vạn năm sau khi đột phá tiệm cận đại viên mãn mà vẫn chưa thể chạm tới bình cảnh kia, vậy thì cơ hồ không có hi vọng.

Đám lão gia hỏa bọn hắn đột phá tiệm cận đại viên mãn đã mấy vạn năm, lại đều không chạm tới bất kỳ bình cảnh nào. Trong lòng bọn hắn rất rõ ràng, có liều mạng tu luyện thế nào, cố gắng tìm kiếm cơ duyên đến đâu, dù là cầm mạng ra đánh cược, sợ rằng cũng không cơ hội.