Sau một phen thương nghị, cao tầng Đồng tộc quyết định cả tộc di dời, bọn hắn còn đặc ý liên hệ Cương tộc, muốn đi cùng đến Thiên Vũ Tinh Vực. Hai tộc liên thủ đứng vững gót chân là điều đơn giản, trước cứ đứng vững chân đã rồi từ từ mưu đồ phát triển sau.
Cương tộc cầu còn không được, Đồng tộc thực lực đại tổn, đến đấy chắc chắn phải phụ dung Cương tộc, bọn hắn bằng với nắm trong tay một thủ hạ miễn phí, muốn mở ra cục diện ở Thiên Vũ Tinh Vực cũng sẽ càng thêm dễ dàng. Bốn tên đại viên mãn, đây là một cỗ lực lượng vô cùng cường đại, thế lực nào ở Thiên Vũ Tinh Vực cũng không thể xem nhẹ bọn hắn.
Thế là hai tộc trùng trùng ngồi chiến thuyền rời khỏi Thiên Loạn Tinh Vực, tụ hợp ngoài hư không, sau đó cùng lúc bay tới Thiên Vũ Tinh Vực.
…
Hai tộc đi, chuyện sau đó liền đơn giản, đại quân ùn ùn kéo tới, tiếp thu địa bàn hai tộc.
Lục Ly một mực theo dõi tình hình hai tộc, đồng thời truy tung cường giả Tiên Vực, đợi khi thấy được cường giả Tiên Vực đã rút được một khoảng tương đối xa, hai tên đại viên mãn đều tiến vào trong chiến thuyền, hắn mới không khỏi rùng mình. May mà hắn không chủ quan, rất ít khi hiển lộ thân hình, bằng không nhiều khả năng đã bị hai tên đại viên mãn này ám toán.
Hắn nghĩ nghĩ liền thu lại cảnh hai tên đại viên mãn tiến vào trong chiến thuyền, lúc này hai tên đại viên mãn chính đang triệu kiến cường giả hai tộc, Lục Ly vừa tra tìm, bọn hắn lập tức cảm giác ra được.
Hai tên đại viên mãn như hai con nhím bị kinh hách, lông tóc toàn thân dựng đứng cả lên, tức tốc đảo mắt quan sát tình hình chung quanh.
Hưu!
Thăm dò được một lát, hai tên đại viên mãn bay ra, cường giả trong chiến thuyền cũng bị kinh động, dồn dập bay ra, toàn bộ cảnh này đều bị Lục Ly thu lại. Hai tên đại viên mãn thăm dò hồi lâu nhưng không phát hiện được bất kỳ điều gì, bọn hắn ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt hiện đầy chấn kinh.
Một tên đại viên mãn quát khẽ:
- Là vị bằng hữu nào đang ở gần đây, mời hiện thân gặp mặt!
Mới đầu Lục Ly định thu hồi thần niệm, nhưng nghĩ nghĩ, trong lòng khẽ động, truyền âm nói:
- Nhờ chuyển cáo Tộc Vương hai tộc các ngươi, đừng tưởng Lục mỗ không biết giận, chuyện lần này dừng lại ở đây. Nếu còn dám nhắm đến Lục mỗ, Lục mỗ đành phải đánh tới Tiên Vực, dù có liều mạng cũng sẽ cắt xuống mấy miếng thịt trên thân hai tộc các ngươi.
Truyền âm xong, thần niệm Lục Ly tan biến, hai tên đại viên mãn vẫn một mực thăm dò, lại không cách nào căn cứ thần niệm truy tung ra được vị trí Lục Ly. Trong lòng bọn hắn không khỏi có chút hoảng hốt, Vô Ngân Đạo này sao mạnh quá vậy? Ngay cả đại viên mãn đều không thăm dò ra được?
Lục Ly nghênh ngang như thế khiến hai tên đại viên mãn giận dữ không thôi. Bọn hắn theo bản năng định giết ngược trở về, tìm ra Lục Ly, xé rách hắn để tiết nỗi nhục trong lòng.
Nhưng ngẫm nghĩ một lúc, hai tên đại viên mãn quyết định nhịn. Bởi vì bọn hắn không tìm thấy Lục Ly, trở về cũng chẳng làm được gì, chẳng lẽ lại phải tàn sát người nhà để bức Lục Ly đi ra? Chuyện như thế bọn hắn còn không làm ra được, hơn nữa làm thế cũng rất dễ chọc giận Đông Cảnh chi vương.
- Đi về!
Hai tên đại viên mãn có chút biệt khuất vung tay lên, cảnh cáo của Lục Ly vẫn có chút uy hiếp đối với bọn hắn, trong Hắc Dương Giới bố trí một pháp trận, liền có thể nhẹ nhàng giảo sát không biết bao nhiêu cường giả tiệm cận đại viên mãn, nếu Lục Ly thật đánh tới Tiên Vực, vậy thì rắc rối to.
Hắn có thuật tiềm ẩn nghịch thiên, đại viên mãn đều không tìm ra được, vậy liền có thể không ngừng đánh lén ám sát cường giả hai tộc, cứ mặc cho hắn giày vò một phen, hai tộc đều phải sứt đầu mẻ trán.
Cả hai đều hơi sợ, bọn hắn không biết đến sự tồn tại của địa đồ Chủ Thần, tưởng là Lục Ly đang tiềm phục ở ngay gần đó, bọn hắn lại không tìm thấy Lục Ly, cảnh đó khiến bọn hắn cảm thấy thuật tiềm ẩn của Lục Ly đã mạnh đến vượt ngoài lẽ thường. Đại viên mãn đều không tìm ra, vậy còn ai có thể tìm ra Lục Ly? Bọn hắn không giết được Lục Ly, Lục Ly lại có thể giết được tộc nhân bọn hắn, như thế sao không sợ cho được?
Cường giả Tiên Vực đi, không tiếp tục ở lại đây làm mưa làm gió, Lục Ly đứng cách xa xa dõi theo. Theo dõi suốt hơn mười ngày, xác định bọn hắn đi xa thật rồi, lúc này Lục Ly mới triệt để yên tâm. Hắn lần nữa dò xét một lượt các đại giới diện khắp Thiên Loạn Tinh Vực, phát hiện không có vấn đề gì lớn, cuối cùng mới thở phào một hơi.
Hắn không đi để ý chuyện ở địa bàn Đồng tộc và Cương tộc mà trực tiếp đến thẳng chủ giới Phong Thần Điện, sau đó dùng lệnh bài điện chủ, mở ra tế đàn truyền tống khoảng cách cực xa, truyền tống về lại Thiên Việt Thành.
Sự tình tiếp sau đó đã không cần hắn quá mức bận tâm, còn về phân chia lợi ích thì cũng không cần hắn lên tiếng, Lê Hoàng chẳng phải đang ở cùng điện chủ Phong Thần Điện ư? Đến lúc đó cứ để Lê Hoàng đi nói là được, hắn tùy thời có thể truyền tin cho Mạc Hoàng. Nhiều năm vậy rồi chưa đi về, đối với hắn mà nói, gặp lại người thân quan trọng hơn hết thảy.
Lục Ly dịch dung, đã tới Thiên Việt Thành, song hắn vẫn đê điệu, trực tiếp đến thẳng Lục phủ, Thần Văn cấm chế được giải trừ, bên ngoài có đệ tử Lục Minh thủ vệ.
Lục Ly rảo bước đi tới, thủ vệ nơi cửa lập tức đề cao giới bị, bởi vì đoạn thời gian trước Thiên Việt Thành mới xảy ra chiến sự, bên này tự nhiên phải cẩn thận.
- Người nào?
Hai tên hộ vệ bước ra cản lại Lục Ly, Lục Ly khẽ cười nói:
- Người mình, đừng hoảng!
Nói xong, dung mạo trên mặt Lục Ly hơi đổi, biến thành bộ dáng vốn có, nhưng chỉ một giây sau lại biến ngược trở về, hai tên hộ vệ ngơ ngác mất một lúc mới hồi thần, đang định quỳ xuống, Lục Ly lại vỗ vỗ vai bọn hắn nói:
- Đừng rêu rao, ta không muốn người trong thành biết.
Lục Ly xoay người đi vào, hai tên hộ vệ thần sắc kích động, cả người hơi khẽ run rẩy, đợi giây lát mới liếc mắt nhìn nhau, một tên trong đó kích động hỏi:
- Vừa nãy là Lục Hoàng? Lục Hoàng vỗ vai ta?
- Đúng vậy!