Phái hệ Lục Ly quá mạnh, tuy Lục Ly không hứng thú đi tranh lợi. Nhưng mấy năm nay cường giả phe hắn lại tranh rất lợi hại, trong mấy chục năm hắn bị nhốt ở Băng Hà Cốc, phái hệ hắn đã ngấm ngầm đoạt tới rất nhiều lợi ích. Khay Tử Thần chỉ lớn chừng đó, phe bọn hắn nắm lợi ích càng nhiều, lợi ích còn lại cho các phe phái khác tự nhiên sẽ ít đi.
Hiện tại Tử Thần dần đi vào ổn định, nói không chừng sẽ có cự đầu trong cơn xung động ra tay ám sát hắn. Người bên cạnh đột nhiên ám toán, Lục Ly chắc chắn không cách nào tránh thoát, đến lúc đó chết như thế nào đều không biết. Dù không bị ám toán, chỉ cần các hệ phái khác liên hợp lại, lập tức sẽ diễn biến thành nội đấu.
Bởi thế nhìn từ bên ngoài có vẻ Lục Ly rất phong quang, nhưng thực ra hắn như đang hành tẩu trên băng mỏng, căn cơ Lục gia Lục Minh thực sự quá yếu, không chịu được giày vò. Hắn không thể để cho các cự đầu hay cường giả phe phái khác nắm được đằng chuôi, hắn không thể phạm sai lầm, không thể đi sai dù chỉ một bước.
Lần này nếu không xử lý ổn thỏa chuyện Lục An, vậy liền sẽ chôn xuống nguồn cơn họa loạn. Giết một mình Lục An, nhưng có thể khiến cho càng nhiều võ giả Lục Minh được tồn tại, Lục Ly cho rằng đáng giá.
Đương nhiên, việc này quả thực cũng chạm đến giới hạn của hắn, trong lòng hắn Lục An đã không còn là Lục An, mà là cầm thú, con trai hắn mà như vậy thì giết cũng không tiếc.
Mấy người Khương Khinh Linh ở Lục phủ, nghe được tin này lập tức hai mắt tối sầm, thiếu chút ngất đi. Bạch Hạ Sương cuống lên, vội vàng định bay tới Hình Phạt Đường, Lục Linh khí thế chợt thịnh, trực tiếp trấn áp Bạch Hạ Sương, quát lạnh nói:
- Sương nhi, ngươi muốn làm gì? Thu Tuyết, trông chừng nàng, chuyện đã thế này còn đi làm càn, Lục An sẽ chết càng nhanh.
Khương Khinh Linh triệt để hoảng loạn, nhìn sang Lục Linh nói:
- Tỷ, chỉ có ngài mới có thể cứu Lục An, van cầu ngài đi khuyên nhủ Lục Ly.
- Ai đi khuyên đều vô dụng!
Lục Linh khoát tay, hạ lệnh mở ra Thần Văn đại trận, đồng thời nhìn sang Lục Nhân Hoàng nói:
- Phụ thân, giờ này khắc này, ai cũng không thể ra ngoài. Không thể để cho đệ đệ khó xử, càng không thể ảnh hưởng tới uy nghiêm của đệ đệ. Lục An tự gieo gió gặt bão, việc này ai cũng đừng quản, chuyện đệ đệ đã quyết, dù là ai cũng không cách nào sửa đổi.
- Ai...
Hai chân Khương Khinh Linh mềm nhũn, triệt để ngất đi. Kỳ thật trong lòng nàng rất rõ ràng, tính cách Lục Ly vô cùng quật cường, chủ ý hắn đã quyết, vậy liền ai cũng không khuyên được. Bạch Hạ Sương ô ô khóc lên, Bạch Thu Tuyết khẽ thở dài, Trì Hi Nhi cũng lệ rơi đầy mặt. Mấy người Doãn Thanh Ti Tượng Linh Lung Kỳ Đinh Đông đều không biết phải làm sao, chỉ có thể ngồi bên ôn tồn an ủi.
- Ai, hỗn trướng kia đúng là đáng tội, thôi, thôi!
Lục Chính Dương chống quải trượng, trùng trùng gõ xuống đất, quay người đi về trong viện. Cao tầng còn lại của Lục Minh cũng đều không biết nên nói gì cho phải.
Bọn hắn chỉ cảm thấy Lục Ly có phải hơi thái quá? Người không phải là Thánh Hiền, ai mà không phạm lỗi? Trước kia Lục An cũng đâu phạm phải tội lớn gì, lần đầu phạm phải sai lớn, phạt nặng liền thôi, cần gì phải giết? Chẳng lẽ không giết Lục An, cao tầng khác của Tử Thần còn dám nói gì?
- Mọi người an tâm đợi ở Lục phủ, không ai được phép ra ngoài. Chuyện này đệ đệ xử lý rất đúng, các ngươi suy nghĩ quá nông cạn, đệ đệ làm thế là vì nghĩ cho toàn bộ Lục Minh chúng ta...
Lục Linh lại phần nào hiểu được dụng tâm của Lục Ly, trong lòng nàng cũng rất đau xót, Lục An là nàng nhìn vào lớn lên, giờ lại phải tận mắt thấy hắn bị Lục Ly giết chết.
Cha giết con, đây không phải thanh danh tốt đẹp gì, không chừng sau này sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới Lục Ly, đợi khi tuổi già Lục Ly có thể sẽ lương tâm bất an, nảy sinh tâm ma.
- Lục Ly!
Lúc này, chợt có tiếng truyền âm vang lên trong tai Lục Ly, là giọng Dực Hoàng, Dực Hoàng nói:
- Con trẻ mà, luôn sẽ có lúc phạm sai. Nể mặt ta, đừng làm quá việc này, ba người còn lại đều giết, riêng Lục An nhốt vào tử tù, trước giam lại vạn năm rồi tính, cho hắn một cơ hội...
- Lục Ly...
Mạc Hoàng cũng truyền âm nói:
- Chúng ta đều biết trong lòng ngươi khổ sở, ngươi một lòng muốn bảo vệ thiết luật Tử Thần, mấy tên khốn kiếp này lại một mực làm trái. Ai, chẳng qua ngươi cũng có thể nghĩ thế này, bất kỳ thế lực nào trên con đường trưởng thành đều sẽ có một ít khúc chiết, đều sẽ phạm một ít sai lầm, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, vậy liền không có ải nào không qua được. Theo ta thấy việc này dừng lại ở đây được rồi.... Để ta tới tiếp thủ. Cam đoan hậu sự đều được xử lý gọn gàng, không ai dám đi ra nói nửa câu nhàn thoại.
Đám cự đầu Lê Hoàng Vũ Hoàng cũng dồn dập truyền âm, không phải cầu tình cho ba tên công tử kia, ngược lại trăm miệng một lời muốn giết ba tên công tử, lại đều muốn giữ mạng cho Lục An.
Lục Ly lại không đáp lời, đợi cự đầu cuối cùng truyền âm xong, Lục Ly khoát tay, cúi nhìn Lục An nói:
- Lục An, ngươi còn lời gì muốn nói không?
Nghe được lời này của Lục Ly, thân hình Lục An run rẩy càng thêm kịch liệt, hắn ngẩng đầu lên, nét mặt có chút dữ tợn, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Ly, miệng môi mấp máy, mãi lúc sau mới nói:
- Lục An không lời nào để nói, cam nguyện chịu chết, chỉ có một điều thỉnh cầu.
Lục Ly mặt không biểu tình nói:
- Nói đi!
Lục An từ từ đứng thẳng dậy, song vẫn quỳ dưới đất, thần sắc ngược lại càng thêm bình tĩnh, thân hình cũng không còn run rẩy nữa. Hắn chắp tay nói:
- Hài nhi muốn phụ thân tự mình hành hình, có thể ra đi dưới tay phụ thân, hài nhi chết cũng không tiếc.
…
Hoa!
Toàn thành rộ lên từng hồi tiếng xôn xao, cha giết con vốn là kỳ văn, giờ con trai lại muốn phụ thân tự mình động thủ? Vậy lại càng chưa từng nghe qua.
Lúc này, bầu không khí trong thành bỗng chốc trở nên đè nén dị thường, tinh thần vô số võ giả bị kéo căng như dây đàn, sợ Lục Ly trong cơn phẫn nộ sẽ trút giận, vô số võ giả đều phải cùng theo tao ương.