- Mong Lục Hoàng làm chủ cho chúng ta!
Mấy vị tiểu thư còn lại đều rơm rớm nước mắt quỳ rạp xuống, không ngừng dập đầu cho Lục Ly, đến độ mặt đất cũng phải chấn rung theo.
Trên mặt Lục Ly lộ ra thần tình quả nhiên như thế, hắn nhìn Lục An một cái, trên mặt toàn là thất vọng và đau lòng.
Hắn khẽ thở dài, đứng dậy, bước nhanh đi đến trước mặt những tiểu thư kia, tự tay đỡ các nàng đứng dậy, sau đó mới trầm giọng nói:
- Các ngươi đừng dập đầu với ta, là ta không biết cách dạy con, thân là cao tầng Tử Thần, cũng là ta quản lý không sát sao. Khiến các ngươi chịu nhiều đau khổ như vậy, khiến nhiều con dân vô tội như vậy phải chết thảm, đây đều là lỗi lầm của Lục Ly ta cũng như toàn bộ cao tầng Tử Thần. Các ngươi trước cứ an tọa ở kia, việc này ta sẽ cho các ngươi một công đạo thỏa đáng.
Mấy vị tiểu thư ngưng lại nức nở, si ngốc nhìn Lục Ly, lúc này các nàng bất giác đều tin tưởng Lục Ly, có lẽ Lục Ly thật sẽ cho các nàng một công đạo, sẽ trừng trị toàn bộ đám ác đồ kia.
Lục Ly chậm rãi đi tới, bước đến trước mặt bọn Lỗ Hữu Sơn, trầm giọng nói:
- Lỗ Hữu Sơn, các ngươi còn có điều gì muốn nói không?
Lỗ Hữu Sơn khẽ thở dài, cung kính khom lưng nói:
- Thuộc hạ có tội, thuộc hạ không lời nào để nói, nguyện tiếp nhận bất cứ xử trí nào từ Lục Hoàng.
- Vậy tất cả các ngươi đều cút hết đi!
Lục Ly khoát tay, lạnh lùng nói:
- Toàn bộ chức vụ trong Hình Phạt Đường đều giải trừ, tự hành đến Vấn Tội Cốc phục dịch ngàn năm!
Hoa!
Toàn thành lập tức sôi trào, Lục Ly có ác quá rồi không? Bọn Lỗ Hữu Sơn chính đang giúp con trai hắn thoát tội, hơn nữa cũng chỉ là muốn phán nhẹ mà thôi, Lục Ly giải trừ chức vị bọn hắn là được rồi, không ngờ còn muốn cầm tù lao dịch ngàn năm?
- Tuân mệnh, tạ Lục Hoàng!
Lỗ Hữu Sơn không đưa ra bất cứ giải thích nào, khom lưng xuống, sau đó đứng dậy bước thẳng ra ngoài. Mấy tên đường chủ kia tự nhiên cũng không dám nói gì thêm, thành thành thật thật đi theo Lỗ Hữu Sơn. Hình Phạt Đường cứ thế không còn ai quản, Lục Ly đích thân trở thành đường chủ Hình Phạt Đường.
Lục Ly không nhìn theo bọn Lỗ Hữu Sơn mà chậm rãi bước đến trước mặt bốn người bọn Lục An.
Cả bốn người đều đang quỳ rạp trên đất, ai cũng không dám ngẩng đầu, chỉ có thể thấy được mỗi chân Lục Ly, cũng như cảm nhận được hàn ý như hàn băng ngàn năm trên thân Lục Ly.
Lục Ly đứng trước mặt bọn hắn, lại không nói nửa lời, thân hình bốn người khe khẽ rung động, hai tay theo đó run rẩy, song không người nào dám ngẩng đầu nhìn Lục Ly, đến cả thở mạnh cũng không dám.
Lục Ly trầm mặc suốt chừng nửa nén hương, sau cùng mới lạnh giọng nói:
- Bốn người các ngươi thì sao? Còn gì muốn nói không? Nếu không có, vậy liền đồng nghĩa các ngươi nhận tội, hôm nay bản tọa liền đại biểu Hình Phạt Đường đưa ra xử phạt.
Bốn người còn dám nói gì? Thậm chí đến dũng khí ngẩng đầu nhìn Lục Ly đều không có, Cổ Tích là đứa không có cốt khí nhất, vừa rồi Lỗ Hữu Sơn đã xử hắn tội chết, Hình Phạt Đường nói quay đầu sẽ giúp hắn, nhưng giờ bọn Lỗ Hữu Sơn đều bị triệt chức, còn ai có thể cứu hắn nữa đây?
Hắn lập tức dập đầu nói:
- Lục Hoàng, chúng ta sai rồi, chúng ta biết sai rồi, xin ngài khoan dung độ lượng, tha cho chúng ta một mạng. Chúng ta nhất định hối cải, bảo chứng không tái phạm.
Công tử Lê gia và Dư gia cũng dập đầu theo, chỉ có Lục An là không nhúc nhích. Một mực quỳ sấp trên đất, cũng không biết đang nghĩ gì.
Lục Ly không nhìn bọn hắn cầu tình, lạnh giọng nói:
- Nếu các ngươi đã không muốn biện minh, vậy bản tọa liền định tội... bốn người các ngươi tội không thể xá, phán tội chết, lập tức chấp hành!
…
Chuyện mà chín đại cự đầu và vô số cự đầu Tử Thần lo lắng xảy ra, Lục Ly cuối cùng vẫn đưa ra quyết định chém giết bốn người để làm răn đe. Một khi Lục Ly đã hạ quyết định, lấy địa vị hắn tại Tử Thần bây giờ, ai cũng không thể sửa đổi được.
Lục Ly không phải Thánh Nhân, thậm chí hắn tự thấy bản thân không tính là người tốt, đời này cũng liên luỵ khiến rất nhiều con dân vô tội phải chết, võ giả bị hắn chém giết lại càng nhiều không kể xiết. Chẳng qua hắn tự nhận bản thân làm người làm việc đều rất có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không vô ý hay cố ý đi làm chuyện cầm thú.
Chuyện bọn Lục An làm ra chạm đến giới hạn của Lục Ly. Ở trong lòng hắn, đấy không phải là chuyện con người có thể làm ra được, chỉ súc sinh mới làm như vậy. Dù hắn chỉ là người đi ngang qua gặp phải thì cũng sẽ ra tay trừng trị. Càng đừng nói đây là thủ hạ của hắn, con trai của hắn.
Đối với Lục An, hắn không có quá nhiều cảm tình. Song dù không có mối quan hệ máu mủ ruột thịt, nhiều năm qua vậy rồi, có nuôi con chó cũng sẽ nảy sinh tình cảm. Càng đừng nói Lục An là đường tỷ Lục Hồng Ngư qua kế cho hắn để làm con thừa tự, nếu không phải chuyện này thực sự quá mức nghiêm trọng, Lục Ly chắc chắn sẽ không đại động can qua.
Cưỡng bức tiểu thư nhà lành thì cũng thôi, đằng này còn tra tấn dày vò đến chết, diệt cả nhà người ta, thế có khác gì súc sinh đâu? Đứa con như thế còn muốn làm gì? Thân là con trai Lục Ly hắn, trước khi làm chuyện gì cũng phải cân nhắc rõ ràng, suy xét xem liệu có bôi đen bản thân, liệu có bôi đen Lục gia.
Bởi thế giết Lục An, trừ bạo nộ ra, cũng không đơn thuần là Lục Ly đại công vô tư, đại nghĩa diệt thân.
Càng quan trọng hơn chính là suy xét cho Lục gia, cho Lục Minh. Đừng thấy hắn thân là linh hồn Tử Thần, là lão đại được chúng nhân ngầm mặc nhận. Nhưng hắn rất rõ ràng, hắn không phải đại viên mãn, cũng không phải thật là lão đại, thật muốn làm gì cũng được.
Họa từ trong nhà!
Hiện tại có thể tạo hành uy hiếp đối với Lục gia hắn, ngược lại đến từ trong nội bộ!
Hắn rõ ràng bọn Lê Hoàng tuy ngoài mặt luôn rất cung kính, không ít trường hợp công khai từng biểu thị lấy hắn làm đầu. Kỳ thực bọn hắn chưa hẳn đã thành tâm thần phục, chỉ là Tử Thần cần đến sự tồn tại của hắn mà thôi. Thậm chí hắn suy đoán có một ít cự đầu hận không thể phanh thây xé xác hắn, bởi vì hắn đã xúc phạm đến ích lợi của đối phương.