Bất Diệt Long Đế

Chương 4846: Ta chuộc thay ngươi




- Ha ha!

Lục Ly bật cười, tiếng cười vô cùng lạnh lùng, lạnh đến mức khiến mấy vị tiểu thư trong Hình Phạt Đường đều khẽ run lên. Lục Ly mặt không đổi sắc nhìn Lục An nói:

- Nghiệt tử, ngươi tưởng ta không dám giết ngươi?

- Không!

Lục An ngửa đầu nhìn Lục Ly, ánh mắt kiên nghị, như là một đứa trẻ quật cường, bình tĩnh nói:

- Từ lúc ta ra đời, phụ thân cơ bản không quản ta, cũng không đánh ta. Giờ ta phải chết, có thể chết dưới tay phụ thân, cũng tính tròn một phần tâm nguyện của Lục An. Động thủ đi, phụ thân, ta không trách ngươi, ta đúng là tội không thể tha, cần nên chịu chết!

Dứt lời, Lục An nhắm mắt lại, ngửa đầu, nét mặt bình tĩnh chờ đợi. Bộ dạng này của hắn không giống cố giả vờ đi ra, ngược lại tựa hồ thật khát vọng được chết dưới tay Lục Ly.

- Ách...

Lục Ly hơi ngớ, nếu Lục An giảo biện, hoặc là khóc ròng cầu xin, thậm chí cuồng loạn mắng chửi, hắn đều sẽ không có nửa điểm mềm lòng. Nhưng giờ Lục An lại cam nguyện chịu chết, hơn nữa còn nói thế, khiến Lục Ly khó chịu không thôi.

- Không quản qua ta? Tâm nguyện? Không trách ngươi?

Mấy lời này đâm cho trái tim Lục Ly đau nhói, Lục Ly tử tế nhớ lại, từ nhỏ đến lớn hắn quả thực không quản Lục An, cũng không mắng qua, càng đừng nói tới đánh qua. Hắn có thể nghe ra được oán niệm sâu nặng từ trong lời Lục An, Lục An oán hận hắn chưa bao giờ thực sự coi hắn là con trai mình cả.

Trên thực tế, đối với đứa con nuôi này Lục Ly đích thật không quá để tâm, hắn luôn tưởng rằng thân thể mình không có vấn đề, hắn hoàn toàn có thể sinh hạ hậu đại. Bởi thế ngay cả khi đã thu dưỡng Lục An, hắn lại chưa từng thật sự đối đãi với Lục An như con trai mình, chẳng qua chỉ muốn cho mấy người Khương Khinh Linh Bạch Hạ Sương có một tia an ủi, thỏa mãn nguyện vọng làm mẹ của các nàng mà thôi.

Hắn tự hỏi lòng, từ đầu đến cuối trong lòng hắn chưa từng tiếp nhận đứa con trai Lục An này, trên thực tế địa vị Lục An trong lòng hắn không khác những con cháu khác là mấy. Hắn không cho được Lục An bất kỳ tình thương của người cha nào, cũng không tận hết trách nhiệm của một phụ thân.

Đứng từ góc độ Lục An, từ nhỏ hắn liền được giáo dục rằng mình có một người phụ thân vô cùng vĩ đại, một người phụ thân vô cùng lợi hại. Nhưng người phụ thân này lại có vẻ không thương yêu hắn? Có hay không có phụ thân đều chẳng có gì khác biệt.

Lục Ly trầm mặc không nói, Lục An đợi giây lát, phát hiện Lục Ly không động thủ, hắn mở mắt nói:

- Sao thế? Phụ thân không hạ thủ được? Hay là cảm thấy giết ta bẩn tay ngươi? Vậy để ta tự sát?

Ông!

Trong tay Lục An hiện ra một thanh chủy thủ, chủy thủ này toàn thân sáng bóng, trên đó lấp lánh Thần Văn, vừa nhìn liền biết là bảo vật đỉnh cấp, chém sắt như chém bùn.

Hắn giơ chủy thủ lên ngang cổ, cười nhìn Lục Ly nói:

- Phụ thân, ngài hạ lệnh đi, chỉ cần ngài nói một câu, đầu Lục An lập tức rơi xuống đất. Kể ra, sống trên thế giới này cũng chẳng nghĩa lý gì, có thể chết trước mặt ngài, ta cảm thấy... đáng giá.

Lục Ly vẫn mặt không biểu tình, từ đầu đến cuối chưa hề mở miệng, hắn nhìn chằm chằm Lục An, Lục An cũng không cam yếu thế nhìn ngược lại hắn. Một đôi phụ tử, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, giống như hai con sư tử gườm nhau.

Cứ thế suốt một nén hương, cuối cùng Lục Ly là người mở miệng, hắn nói:

- Lục An, ngươi rất hận ta?

Tục ngữ nói, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Lục Ly thân là cự đầu, tự nhiên càng phải thương tiếc thanh danh, lúc này vô số con dân trong thành chính đang dõi theo bên đây, Lục Ly tiếp tục nói đến chủ đề này, vậy chẳng phải tự lộ việc xấu trong nhà? Chẳng qua Lục Ly làm người bằng phẳng, hắn cho rằng với địa vị hiện tại trong Tử Thần, sẽ không bởi vì chút chuyện này mà dao động.

- Hận?

Ánh mắt Lục An thoáng hiện vẻ mê mang, sau đó lắc đầu nói:

- Ta không hận ngươi, ngươi là phụ thân ta, cũng là kiêu ngạo của gia tộc, là anh hùng Cửu Giới, cứu thế chủ Thần Giới, là nhân vật truyền kỳ tại Nhị trọng thiên, là chủ tể Tam trọng thiên, giờ còn là cự đầu Tử Thần.

- Ở trong lòng ta, ngài là siêu anh hùng, ngài đã hi sinh cho chúng ta rất nhiều, ta tôn kính ngài, cũng sùng bái ngài. Ta không phải con trai ruột của ngài, ngài không thích ta, không thương yêu ta, chưa từng quản ta, những điều này thực ra ta điều hiểu được. Nhưng có một điều ta rất muốn hỏi ngài, đó chính là nếu ngài đã không muốn đứa con trai này, năm đó tại sao còn muốn nhận ta làm con thừa tự? Ngươi có biết ta gánh lấy thân phận con trai ngài, bao năm qua phải sống vất vả, đè nén, thống khổ tới cỡ nào không?

- Vất vả, đè nén, thống khổ?

Lục Ly lần nữa cả kinh, trên mặt không giấu được vẻ nghi hoặc.

- Ha ha ha!

Thấy thần tình đó của Lục Ly, Lục An đột nhiên cười to, mãi lúc sau mới nói tiếp được:

- Nhìn đi, phụ thân, ngài chẳng hề quan tâm ta. Thậm chí nhiều khi ngươi đều quên mất có đứa con trai này. Ta gánh lấy thân phận hiển hách là con trai ngươi, lại chẳng dám làm gì, trừ tu luyện liền là tu luyện, bởi vì ta sợ ra ngoài chọc phiền toái cho ngươi, bại hoại thanh danh của ngươi.

- Ta thiên tư kém cỏi, điểm này chắc ngài cũng không rõ ràng? Ta không muốn bị người nói con trai Lục Ly là một tên phế vật, bởi thế ta phải nỗ lực gấp trăm lần người bình thường. Nhưng dù là thế, ta vẫn chỉ một đứa phế vật, đến cả Lục Kiếp đều không đột phá nổi. Ta không có cuộc sống riêng, không có tự do, thậm chí không có tên, ta chỉ có một thân phận, đó chính là con của ngài. Thân phận này quá nặng nhọc, quá mệt mỏi, ta gánh không nổi.

- Đáng cười nhất chính là, ngài còn chẳng thèm để ý tới đứa con trai này, ở trong mắt ngài ta chẳng phải là gì cả. Ngài không quan tâm tới ta, ta lại phải gánh lấy thân phận con trai ngài, ta phải làm đủ mọi cách khiến ngài được nở mày nở mặt, nhưng ta cái gì cũng không làm được. Ta chiến lực thấp, các loại năng lực cũng thấp, ta chỉ là một tên phế vật. Khăng khăng lại là con trai ngài, ta không thể làm phế vật. Ngươi có biết bao năm nay ta sống khổ thế nào không? Ngài có từng lúc nào thực sự quan tâm xem ta tu luyện thế nào?