Đầu đuôi sự thể đại khái là vậy, nhưng theo như lời khai của nhân chứng thì thấy, gần như đại bộ phận tội lỗi đều do công tử Cổ gia gánh cả. Thấy sắc nổi ý là hắn, bắt giữ mấy vị tiểu thư là hắn, giết người cũng là hắn, diệt hai nhà cũng là hắn.
Ba người đám Lục An chỉ là tòng phạm, say rượu mất đi lý trí, nối giáo cho giặc mà thôi. Tình huống như vậy ở trong đám công tử ca nội bộ Tử Thần là điều rất bình thường, đừng nói Tử Thần, vô số công tử đại tộc đều có thói quen tương tự.
Gia tộc những tiểu thư kia, bao gồm mấy vị tiểu thư sống sót, hay là nhân chứng đều không dám nói lung tung. Các nàng không ngốc, mặc dù Hình Phạt Đường động thủ, nhưng mấy công tử này đều là hậu đại cự đầu, rõ ràng đây chỉ là làm dáng cho người ngoài xem thôi, nếu các nàng dám nói lung tung, như vậy hai gia tộc bị diệt chính là kết cục dành cho các nàng.
- Tốt rồi!
Lỗ Hữu Sơn thấy quy trình đã xong liền khẽ cắn răng nói:
- Qua quá trình điều tra kỹ càng, bản trưởng lão về cơ bản rõ ràng sự thể. Hiện tại bản tọa tuyên án, bốn người Cổ Tích chạm vào thiết luật, tội không thể xá, Cổ Tích xử chết. Ba người còn lại, xét thấy...
Ông!
Đúng lúc này, không gian Hình Phạt Đường chợt nổi ba động, thân hình Lục Ly đột nhiên dần hiện ra.
Hắn lạnh lùng nhìn qua Lỗ Hữu Sơn nói:
- Lỗ trưởng lão, có phải xét thấy ba người bọn Lục An không phải chủ mưu, còn là phạm tội lần đầu, bởi thế tội chết có thể miễn, tội sống khó tha? Lỗ Hữu Sơn, ngươi lên kịch bản hay lắm, xâu chuỗi thông cung trơn tru lắm, xem ra trước kia làm qua không ít?
…
Lục Ly đột nhiên xuất hiện, hơn nữa ngữ khí còn nghiêm lệ như thế, lập tức kinh hãi Lỗ Hữu Sơn và mấy tên đường chủ, Lỗ Hữu Sơn vội vàng mang theo mấy tên đường chủ đi xuống, lại không nói gì, cứ thế trực tiếp quỳ ở trước mặt Lục Ly, đầu cúi gằm, trên mặt lộ ra một tia cầu khẩn.
Nhìn thấy Lục Ly đi ra, bốn người bọn Lục An không khỏi biến sắc, nhất là Lục An càng như chuột thấy mèo, cả người không ngừng run rẩy.
Bọn Cổ Tích cũng bị dọa cho đủ sặc, uy danh Lục Ly không phải chỉ mới được kiến lập qua một ngày hai ngày, càng không phải dựa vào thổi phồng chém gió, mà là dựa vào từng trường từng trường chiến đấu giết đi ra.
Hiện tại Lục Ly là lão đại Tử Thần, Tộc Vương nhà bọn hắn nhìn thấy Lục Ly đều phải ứng đối cẩn thận, càng đừng nói tới đám con em hoàn khố như bọn hắn. Bởi thế cả bốn người lập tức quỳ gối xuống đất, bò rạp xuống, đến cả thở mạnh đều không dám.
Mấy vị tiểu thư và đám nhân chứng cũng quỳ xuống. Vị này chính là lão đại Tử Thần, là đại nhân vật cao cao tại thượng, là cường giả chí tôn trong truyền thuyết, ai dám có nửa điểm bất kính?
Vốn việc này đã kinh động rất nhiều người, bây giờ Lục Ly lại đi ra, vô số thần niệm trong thành lập tức quét tới, lại chỉ len lén thám ra chứ không dám công khai thăm dò, sợ chọc giận tới Lục Ly.
Lục Ly không thốt nửa lời, chỉ lạnh lùng nhìn chúng nhân, Hình Phạt Đường lặng ngắt như tờ, bầu không khí vô cùng đè nén.
Mồ hôi lạnh chảy dọc trên trán Lục An và ba tên công tử còn lại, Lục Ly không phóng thích khí tức, nhưng khí trường hắn quá mạnh, chỉ đứng ở đó thôi cũng đủ mang đến cho chúng nhân áp lực cực lớn, nhịp tim đều gia tốc gấp mấy chục lần. Mấy vị tiểu thư, võ giả gia tộc và đám nhân chứng đều bị dọa sợ, rất nhiều người không khỏi run rẩy.
Lục Ly trầm mặc suốt một nén hương, mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng tất cả mọi người có mặt tại trường đều cảm thấy dài đằng đẵng, như thể đã qua đi tận mười năm.
Lục Ly chậm rãi di động, đi đến sau bàn chủ vị, sau đó ngồi xuống, cúi nhìn về phía mấy tiểu thư kia, bình tĩnh nói:
- Các ngươi đứng lên đi, các ngươi đều là người bị hại, cả những nhân chứng kia nữa, đứng lên cả đi. Các ngươi không làm gì sai, sai là bọn hắn, các ngươi không cần sợ hãi, hôm nay bản tọa tới là để trừng ác dương thiện, lấy lại công đạo cho các ngươi.
- Đa tạ Lục Hoàng!
Mấy vị tiểu thư và võ giả gia tộc, nhân chứng đều đứng dậy, song không ai dám nhìn thẳng vào mắt Lục Ly mà cứ thế cúi đầu đứng ở một bên, thần tình vô cùng căng thẳng, không ít tiểu thư còn đang khe khẽ run rẩy.
Lục Ly không nói những người còn lại đứng lên, bọn Lỗ Hữu Sơn đành phải tiếp tục quỳ, đám Lục An càng không dám ngẩng đầu. Lục Ly khẽ thở ra một hơi, tận lực để cho sắc mặt mình hòa khí chút, hắn nhìn qua mấy vị tiểu thư kia, nói:
- Những gì bọn hắn nói trước đó đều là thật? Các ngươi đừng sợ, cứ lớn mật nói ra, hôm nay bản tọa làm chủ thay cho các ngươi.
Mấy vị tiểu thư ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, song không ai dám nói chuyện, một vị lão giả cạnh đó vội vàng truyền âm đi qua, Lục Ly trừng mắt, sát khí đằng đằng nói:
- Làm sao? Ở ngay trước mặt ta còn dám truyền âm? Có phải lại định dạy các nàng làm sao lừa gạt ta? Thật tưởng ta dễ nói chuyện?
Lục Ly cất tiếng, trưởng lão tiểu gia tộc kia lập tức quỳ rạp xuống, vội vàng thỉnh tội nói:
- Không dám, không dám, lão hủ chỉ là truyền âm để các nàng mau mau nói chuyện, thành thành thật thật nghe theo Lục Hoàng.
Một vị tiểu thư ưỡn ngực lên, cắn môi một cái, sau đó hành lễ với Lục Ly rồi nói:
- Cảm tạ Lục Hoàng làm chủ... Những gì chúng ta nói vừa rồi đều là sự thật, sự tình đích thực là như thế!
- Ngươi nói láo!
Lục Ly trực tiếp ngắt lời vị tiểu thư này, tiếp tục ôn hòa nói:
- Ánh mắt là thứ không lừa được người, ngươi cũng không giỏi nói dối. Đừng sợ, cứ nói đi, không ai có thể gây hại được ngươi, sau này cũng không ai dám tổn thương gia tộc các ngươi, bản tọa lấy danh dự bản thân ra đảm bảo.
Tựa hồ chính thái độ và ngữ khí của Lục Ly tiếp thêm dũng khí cho tiểu thư này, có lẽ cũng là vì bi phẫn trong lòng nàng khó mà che lấp, nàng hít một hơi thật sâu, sau đó trùng trùng quỳ xuống nói:
- Lục Hoàng, bọn hắn đang nói láo, bọn hắn thông cung, thậm chí uy hiếp chúng ta cũng phải thông cung theo. Sự tình không phải do một mình Cổ Tích làm chủ, bốn người bọn hắn rắn chuột một ổ, không một ai là người tốt. Cả bốn người bọn hắn đều ra tay, tra tấn chúng ta mấy ngày mấy đêm, năm người Mật Nhi các nàng đều bị bọn hắn hành hạ đến chết. Gia tộc Mật Nhi gia cũng là do bốn người bọn hắn liên thủ tiêu diệt, bốn người bọn hắn là ma quỷ, mong Lục Hoàng làm chủ cho chúng ta.