Bất Diệt Long Đế

Chương 4824: Hai mươi năm




Dần dần, một ít chủng tộc chiếm giữ địa bàn càng lớn, kiến lập quốc gia hoặc tông phái, thống trị mảng lớn cương vực...

Thời gian trôi đi, bãi biển hóa nương dâu, rất nhiều nơi không ngừng biến hóa, từng quốc gia hoặc đại thế lực vẫn lạc, thế giới vẫn không ngừng tiến hóa, không ngừng ổn cố tự thân. Các loại văn minh không ngừng sinh ra, sinh linh trong đó cũng càng lúc càng cường đại...

Oanh!

Đột nhiên, trên trời cao xuất hiện một bàn tay khổng lồ, vung chưởng vỗ nát toàn bộ thế giới, sơn hà phá toái, sinh linh chôn diệt, giới diện từ từ sụp đổ.

Sau cùng, hết thảy đều tiêu vong, toàn bộ thế giới bị xoắn nát, từ từ quay về với hỗn độn.

Ông!

Nhìn đến đây, Lục Ly mở mắt ra, trong đầu hắn hiện lên hai chữ, Luân Hồi!

Hắn chưa hề hoàn toàn thanh tỉnh, trong đầu vẫn hiện ra từng bức cảnh tượng nhìn thấy trước đó, cuối cùng dừng ở bàn tay khổng lồ kia.

Cảnh tượng vừa rồi trần thuật một sự kiện, một quá trình thế giới từ khởi nguyên, sinh ra đến phồn hoa, cuối cùng hủy diệt.

Đạo vận cất chứa trong nét chữ chính là cái này, sinh ra, phát triển, đỉnh phong, hủy diệt, bốn giai đoạn của một quá trình.

Bốn giai đoạn này vô cùng rõ ràng, cũng có vẻ chân thực dị thường, vừa rồi Lục Ly cũng cảm thấy thế giới kia là tồn tại chân thật, hắn cảm giác được rõ ràng, đến sau cùng chủng tộc cường đại ở trong đó quả thực cường hoành phi thường, thậm chí tối cường giả dường như là đại viên mãn, hơn nữa cường giả như thế còn không phải số ít.

Nhưng ở trước mặt bàn tay khổng lồ kia, tất cả sinh linh đều hoàn toàn vô lực kháng cự, đều vô cùng giòn yếu, cứ thế bị diệt sát nhẹ nhàng, trọn cả thế giới bao la bị trực tiếp nện nát, đây là uy năng khủng bố cỡ nào, đây là thủ đoạn kinh thiên cỡ nào?

Hủy diệt một đại thế giới!

Với năng lực hiện tại của Lục Ly, nện nát một tiểu giới diện thì chắc là có thể làm được, nhưng muốn hắn đi nện nát một siêu cấp đại giới diện, đừng nói là hắn, đến cả đại viên mãn đều không làm nổi.

Chủ nhân của bàn tay khổng lồ kia là ai?

- Chẳng lẽ đây chính là trường cảnh thế giới từ Tứ trọng lên trở lên sụp đổ?

Lục Ly đột nhiên nghĩ đến một khả năng, chẳng phải thế giới từ Tứ trọng thiên trở lên đã sụp đổ ư? Thế giới kia có nhiều cường giả như vậy, đại viên mãn tựa hồ phải đến mấy trăm, sợ rằng Tiên Vực đều không có nhiều cường giả đến thế. Rất có khả năng đây chính là giới diện từ Tứ trọng thiên trở lên.

- Băng Hậu chính là cường giả một giới diện nào đó trên Tứ trọng thiên? Nàng may mắn trốn thoát, sau đó dung nhập cảnh tượng trong ký ức vào bức thư pháp này, bởi vậy cho nên mới có cảm giác cô độc và tịch mịch như thế?

Lục Ly tiếp tục suy đoán, càng lúc càng cảm thấy có khả năng. Trong lòng hắn chấn động không thôi, nếu hết thảy điều đó đều là thật, vậy chủ nhân bàn tay khổng lồ kia là ai? Chẳng lẽ trên đại viên mãn còn có cảnh giới nào khác?

Đại viên mãn là biểu hiện đỉnh cao nhất của tu luyện, trên đại viên mãn còn có thể là cảnh giới gì được? Đại viên mãn đã có thể chưởng khống thiên địa chi lực, chưởng khống một phương thế giới, nếu mặt trên quả thật còn có cảnh giới, vậy chính là Chân Thần sáng tạo toàn bộ thế giới.

Nhưng nếu là Sáng Thế Thần, vậy tại sao lại phải hủy diệt thế giới?

Điều này căn bản nói không thông, hơn nữa thế giới làm sao có thể là do Sáng Thế Thần sáng tạo ra? Nếu quả thật là do Sáng Thế Thần sáng tạo, vậy Sáng Thế Thần lại từ đâu mà ra?

Bất kỳ thứ gì trên thế giới này đều khó có khả năng bỗng dưng xuất hiện, mà phải có quan hệ nhân quả, sinh lão bệnh tử của con người đều là phù hợp với quy luật thiên nhiên, cũng chính là phù hợp với thiên địa pháp tắc.

Võ giả tu luyện, đó là mượn nhờ thiên địa pháp tắc, được đến lực lượng mạnh hơn phàm nhân, có được thể chất càng mạnh, thọ nguyên càng dài, nhưng dù là đại viên mãn thì cũng sẽ chết. Đây là quy luật tự nhiên, là thiên địa pháp tắc. Hết thảy đều phải nằm dưới pháp tắc ước thúc, không khả năng có sinh linh nhảy ra Ngũ Hành, không bị thiên địa pháp tắc ước thúc được.

Lục Ly nghĩ không thông, những điều này đoán chừng chỉ có cường giả đại viên mãn mới có thể biết được. Nếu có cơ hội, ngược lại có thể đi hỏi Tộc Vương Cương tộc, hoặc là đi hỏi những đại tộc trốn xuống từ Tứ Trọng Thiên, xem xem năm đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

- Đúng rồi...

Lục Ly đột nhiên nhớ tới một chuyện, trước kia hắn nghe nói thế giới từ Tứ trọng thiên trở lên sụp đổ là vì một nữ nhân? Chẳng lẽ chính là Băng Hậu này? Cung điện của Băng Hậu khí phái như vậy, Lục Ly hoài nghi nàng rất có thể là một cường giả chí tôn ở giới diện trên cả Tứ trọng thiên.

- Trong bức thư pháp này chỉ ghi chép một ít sự tình và trường cảnh thôi ư?

Lục Ly có chút thất vọng, vốn tưởng trong thư pháp cất chứa đạo vận thần kỳ, hắn sẽ có thể lĩnh hội thêm một loại Đạo, lại không ngờ chỉ là từng màn trường cảnh, tựa hồ ý nghĩa cũng không quá lớn.

- Chủ nhân, ngài rốt cục đã tỉnh!

Tiếng truyền âm của Huyết Linh Nhi vang lên, Lục Ly nhíu mày hỏi:

- Sao lại nói rốt cục đã tỉnh?

Huyết Linh Nhi truyền âm đáp:

- Bởi vì ngươi đã đứng ngây ra đó suốt hai mươi năm...

- Cái gì?

Cả người Lục Ly khẽ run lên, thần sắc đầy vẻ không dám tin, vội hỏi lại:

- Ngươi chắc chắn không lầm lẫn gì đấy chứ? Hai mươi năm? Vừa nãy chỉ mới một lát thôi mà, sao lại đã qua hai mươi năm?

- Chắc trăm phần trăm...

Huyết Linh Nhi truyền âm nói:

- Chủ nhân ngươi tự mình cảm ứng thử xem, đích thật đã qua hai mươi năm.

Lục Ly vội vàng cảm ứng một phen, hắn quét nhìn trong pháp giới, lập tức ngẩn người.

Hàn khí trong pháp giới nhiều gấp mấy lần, Nguyên lực cũng nhiều thêm rất nhiều, quả thực đã qua đi rất lâu. Miệng môi Lục Ly có chút khô khốc, cảnh tượng trong bức thư pháp kia như thể có được một loại ma lực thần kỳ, khiến hắn cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh, có thể khiến hắn quên đi hết thảy.