Đương nhiên Đại trưởng lão không phải thật muốn tiến đánh hai tộc, hắn chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi. Như thế cũng là để tránh miễn bại lộ thực tế rằng bọn hắn đang rất hư nhược, hắn đoán chừng hai tộc chắc sẽ nhận thua, chủ động đến thỉnh lỗi, cầm ra lượng lớn tài nguyên bảo vật để lắng dịu phẫn nộ trong lòng Tê Viên tộc.
Bọn hắn vừa phái sứ giả đi qua, phía Mông tộc lập tức quỳ nhận sợ, mặc dù không mở miệng nói Tê Viên tộc muốn cái gì cho cái đó, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, chỉ cần Tê Viên tộc không động võ, vậy thì cái gì cũng có thể bàn, bọn hắn nguyện ý chuộc tội.
Phía Lưu tộc không lập tức đưa ra đáp lời, nhưng ngữ khí cũng rất không sai, ý rằng trước đó đều là hiểu lầm, hai bên vốn là hàng xóm, không nhất thiết vì chút chuyện nhỏ mà ra tay đánh nhau.
Chuyện hai tộc này, Đại trưởng lão đã không quá để tâm. Hai tộc thân mình còn lo chưa xong, đã không còn tạo thành uy hiếp đối với Tê Viên tộc, chỉ cần tin tức Tộc Vương bọn hắn chết đi còn chưa lộ ra, có cho Tộc Vương Lưu tộc một trăm lá gan cũng không dám giết tới.
Giờ đối tượng Đại trưởng lão lo lắng nhất là Lục Ly, thời gian qua lâu vậy rồi, Lục Ly lại vẫn không có bất cứ động tĩnh nào, rốt cục Lục Ly đang làm gì? Hắn có thể tiềm phục trong Tu Di không gian lâu đến đâu?
…
Lục Ly không ở trong Tu Di không gian, mà đang nhàn nhã tu luyện trong pháp giới, bởi vì hắn một mực bế quan, đến nỗi quên mất cả thời gian. Vốn định chỉ nửa năm liền đi ra, nhưng giờ đã qua đi gần một năm.
Gần đây hắn đang lĩnh hội pháp tắc trong Cung Hoàng Đỉnh, hơn nữa đã có chút hiệu quả, đoán chừng nếu cứ tiếp tục tham ngộ, chắc chắn sẽ có thể đại thành. Trong trạng thái tu luyện, rất dễ quên đi thời gian, trong lòng Lục Ly vốn cũng tính toán bế quan một đoạn thời gian, thế nên tạm thời không đi ra.
Lại hơn một tháng qua đi, Lục Ly rốt cục xuất quan, pháp tắc lĩnh hội được trong Cung Hoàng Đỉnh đã xuất hiện bình cảnh, bởi thế hắn không thể không đi ra.
Sau khi xuất quan, việc đầu tiên hắn làm là thăm dò pháp giới một phen, phát hiện pháp giới lại có một tia biến hóa, hắn dạo quanh một vòng, sau đó ngã đầu ngủ thiếp đi, đã lâu không có dịp triệt để buông lỏng, hắn tính nghỉ ngơi thêm mấy ngày.
Ba ngày sau, Lục Ly tỉnh lại, âm thầm tính toán thời gian một cái, hắn đã ở trong đây gần một năm. Án theo lẽ thường mà nói, Tộc Vương Tê Viên tộc hẳn sẽ không chờ ở bên ngoài. Lưu tộc và Mông tộc chắc đã tấn công, Tộc Vương Tê Viên tộc không có khả năng không đi về tọa trấn.
Hắn nghĩ nghĩ liền thúc giục đại đạo chi ngấn đi dò xét tình hình bên ngoài, rốt cuộc dù Tộc Vương Tê Viên có mai phục gần đó thì cũng không thể tiến vào trong pháp giới giết hắn được. Thăm dò một lúc, trên mặt hắn thoáng hiện vẻ kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện cửa sơn động đã bị Thần Văn phong bế, khắp nơi trong Băng Hà Cốc lại tràn đầy độc dịch, hơn nữa bên ngoài còn nhiều thêm vô số Thần Văn, tính ra phải đến ba bốn lớp phong ấn.
Thấy được cảnh này, Lục Ly ngược lại càng thêm yên tâm, những bố trí này ở Băng Hà Cốc rõ ràng là để phòng ngừa hắn trốn mất. Nói cách khác, Tộc Vương Tê Viên tộc hẳn không còn ở chỗ này, bằng không cần gì đến những bố trí kia? Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng Tộc Vương Tê Viên tộc cố bố nghi trận, dụ hắn đi ra.
Độc dịch gì gì đó đáng sợ, độc dịch có độc đến mấy Lục Ly đều không ngại, thậm chí hắn có thể hấp thu biến thành lợi khí cho mình. Thần Văn nhiều thêm nữa cũng không sao, Huyết Linh Nhi đều có thể phá được hết.
Then chốt ở chỗ Huyết Linh Nhi vừa phá trận, hai tên cường giả trấn thủ bên ngoài sẽ nhận ra, đến khi đó Tộc Vương Tê Viên tộc chắn chắn sẽ đến, hoặc là hai cường giả kia nghĩ cách đánh chết Huyết Linh Nhi, vậy thì bằng vào chính hắn làm sao phá trận cho được?
- Làm sao để chạy ra đây?
Lục Ly không khỏi đau đầu, chỉ cần thoát ra được, hắn tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm tương tự, tuyệt đối sẽ không cho Tộc Vương Tê Viên tộc cơ hội vây khốn hắn lần nữa.
Hắn tiếp tục thăm dò trong sơn động, cảm ứng xem liệu Tộc Vương Tê Viên tộc có tiềm phục trong này.
Cảm ứng hơn một canh giờ, Lục Ly không phát hiện thấy có dấu hiệu gì khác thường, hắn nghĩ nghĩ liền truyền âm cho Huyết Linh Nhi nói:
- Ra ngoài bố trí một đại trận, bao trùm khu vực quanh sơn động, thăm dò xem liệu có sinh linh nào đang ẩn núp.
Hưu!
Thân hình Lục Ly chợt lóe, Huyết Linh Nhi bay ra, riêng hắn thì tiến lại vào trong pháp giới. Hắn một mực tại cảm ứng bốn phía, song không phát hiện có gì dị dạng, lúc này mới đi ra. Huyết Linh Nhi khoái tốc bố trận, tiêu tốn chừng một ngày, bố trí ra một siêu cấp đại trận.
Ông!
Đại trận sáng lên, một đạo khí tức kỳ dị tràn ngập trong sơn động, một lúc lâu sau, tiếng truyền âm của Huyết Linh Nhi trực tiếp vang lên trong đầu Lục Ly:
- Chủ nhân, theo như ta thăm dò được, sát bên này không có bất cứ sinh linh nào.
Lục Ly khẽ gật đầu, nhưng chỉ khắc sau tiếng truyền của Huyết Linh Nhi lại lần nữa vang lên:
- Chủ nhân, có thần niệm quét tới khóa chặt ta, hẳn là hai tên cường giả bên ngoài Băng Hà Cốc!
Lúc này hai tên cường giả tiệm cận đại viên mãn phía ngoài chợt mở mắt, bọn hắn đứng ở sườn núi ngay trên đỉnh Băng Hà Cốc, mắt nhìn chằm chằm về hướng sơn động, cả hai đều có chút kích động, chờ ở đây lâu vậy rồi, rốt cục Lục Ly cũng định đi ra?
Lục Ly thúc giục đại đạo chi ngấn thăm dò, đáng tiếc khoảng cách quá xa, không cách nào dò xét quá rõ về đối phương. Hắn không mạo muội ra ngoài mà trầm ngâm một lúc lâu, sau đó để Huyết Linh Nhi tiếp tục bố trí Thần Văn, còn là loại Thần Văn phòng ngự.
Tiêu tốn nửa ngày, Huyết Linh Nhi hoàn tất bố trận, từng màn quang mạc hiện ra, ngăn cách sơn động với bên ngoài, màn sáng có tổng cộng năm tầng, tựa như năm cánh cửa dựng sừng sững trước sơn động. Lục Ly tung người lóe ra, phóng thích Vô Ngân Đạo, hai tên lão tổ Tê Viên tộc liền không thăm dò được.