Quả nhiên, sách lược này rất không sai, đại quân Thí Thiên Minh một đường triệt thoái, một đường bị cường giả từ các giới diện xung quanh lao ra chặn đánh, oanh giết một lúc liền rút lui. Mỗi lần lại mang đi tính mệnh mấy tên cường giả tiệm cận đại viên mãn, tựa như đao róc thịt, một lần cắt vài miếng, làm vậy không nguy hiểm đến tính mạng, lại khiến kẻ địch không ngừng chảy máu, thống khổ sống không bằng chết.
Tộc Vương Tê Viên tộc không tiếp tục lộ diện, nếu hắn ra tay, đoán chừng đám cường giả Thí Thiên Minh đang đào tẩu kia phải bị diệt sạch. Đại trưởng lão Tê Viên tộc cũng không truy sát, hắn chính đang ở trong Tê Viên Thành, bên cạnh còn có Nhị trưởng lão và bốn năm vị trưởng lão then chốt.
Lúc này bọn hắn đều đang quỳ gối trong một tòa thành bảo, trên vương tọa chính giữa đại điện thành bảo, một lão giả đang ngồi, chính là Tộc Vương Tê Viên tộc. Sắc mặt hắn không hề trắng bệch, ngược lại còn đỏ ửng, nhìn qua tựa hồ trẻ ra mấy tuổi.
Nhưng đám người Đại trưởng lão lại rất rõ ràng, đây là hồi quang phản chiếu, đây là một loại bệnh thái, Tộc Vương bọn hắn sắp về cõi tiên, không chống đỡ được bao lâu nữa. Nguyên một đám cường giả quỳ gối trên đất, nghẹn ngào nức nở, bi thương không thôi.
- Đứng lên cả đi!
Tộc Vương Tê Viên tộc khoát tay nói:
- Sinh lão bệnh tử vốn là nhân chi thường tình, chúng ta cảm ngộ đại đạo, đoạt lấy tạo hóa thiên địa, thu nhặt tinh hoa nhật nguyệt, hết thảy đều nhằm nghịch thiên cải mệnh, được đến thọ nguyên lâu dài, chúng ta còn có gì không vừa lòng nữa đây? Bản vương sống hơn ba mươi vạn năm, có thể đạt tới cảnh giới đại viên mãn, có thể vì tộc ta hoặc nhiều hoặc ít làm ra chút chuyện, đời này cũng tính là không uổng phí!
- Tộc Vương... ngài há chỉ là làm chút chuyện? Nếu không nhờ Tộc Vương ngài, tộc ta sớm đã bị diệt đi không biết bao lần, Tộc Vương cư công chí vĩ, trong lịch sử tộc ta cũng là Thánh Chủ hiếm thấy!
- Đúng vậy, đúng vậy, Tộc Vương công đức vô lượng, xứng đáng là một đời Thánh Chủ!
- Tộc Vương...
Mấy tên trưởng lão vội vàng tiếp lời, Tộc Vương Tê Viên tộc lại khoát tay ngăn cản bọn hắn ca công tụng đức, hắn nói:
- Mông Chí bị ta giết, trong thời gian ngắn Mông tộc sẽ sa vào hỗn loạn, thậm chí có thể bị diệt tộc. Bọn hắn sẽ giúp chúng ta hấp dẫn một phần cừu hận và chú ý, bởi thế trong ngắn hạn tộc ta hẳn sẽ được an toàn. Tên lão bất tử Lưu tộc kia cũng bị ta đánh trọng thương, đoán chừng không mất trăm năm thì không cách nào khôi phục lại được, chỉ cần các ngươi không lộ ra tin tức ta đã chết. Trong ngắn hạn tộc ta hẳn sẽ không gặp vấn đề, then chốt ở chỗ mấy người các ngươi phải nỗ lực, toàn tâm toàn ý tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá đại viên mãn.
Ông!
Tộc Vương Tê Viên tộc lấy ra một quyển sổ tay đưa cho Đại trưởng lão, nói:
- Đây là tâm đắc tu luyện của bản vương trong những năm qua, trong đó còn có trải nghiệm đột phá đại viên mãn, hi vọng có thể có chút trợ giúp với các ngươi. Đường đến đại viên mãn đôi khi cần chút may mắn, nếu ngươi ngộ được thì tốt, không ngộ được, vậy thì có dùng cách gì cũng vô dụng, ta chỉ cho được các ngươi một câu kiến nghị, đó chính là lục căn thanh tịnh, đạo pháp tự nhiên.
Chúng cường giả ghi khắc lời này trong tâm khảm, một số người dường như có vẻ hiểu ra. Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão càng là trầm mặc, tám chữ này xúc động bọn hắn rất sâu, tựa hồ trong đêm tối sáng lên một tia quang mang mông lung, chỉ dẫn phương hướng cho bọn hắn.
- Ai...
Tộc Vương Tê Viên tộc đột nhiên khẽ thở dài, nói:
- Mông tộc và Lưu tộc, hay là Thí Thiên Minh, bản vương đều không quá lo. Giờ kẻ khiến bản vương lo lắng nhất chính là Lục Ly, nếu Lục Ly đi ra từ trong Băng Hà Cốc, lại tiếp tục đến tấn công, vậy sẽ là ác mộng cho tộc ta!
- Tộc Vương, chúng ta sẽ đi bố trí thêm một ít Thần Văn cường đại, nhốt chết Lục Ly ở trong đó.
- Tộc Vương, chúng ta cũng có thể đi kiếm lấy kịch độc, quán chú vào trong Băng Hà Cốc.
- Đúng rồi... có thể thả chút độc trùng đi vào, dù sao trong Băng Hà Cốc cũng không có chỗ ẩn thân, chúng ta sẽ nghĩ hết mọi cách giết chết Lục Ly!
Đám trưởng lão dồn dập mở miệng, Tộc Vương Tê Viên tộc khẽ mỉm cười nói:
- Cụ thể thế nào các ngươi nhìn vào mà làm, ta lại cho các ngươi một kiến nghị, nếu có thể giết chết Lục Ly, vậy liền nghĩ hết mọi cách giết cho bằng được. Nhưng nếu không đánh chết được, một khi Lục Ly đi ra, lại bắt đầu trả thù. Các ngươi lập tức nhận sợ, cầu hoà đàm phán, Lục Ly muốn cái gì thì cho hắn cái đó, tuyệt đối không thể để hắn náo tiếp! Được rồi, Đại trưởng lão, ta lấy thân phận Tộc Vương Tê Viên tộc thứ năm mươi tám truyền vị cho ngươi, hi vọng ngươi dẫn đầu Tê Viên tộc đi được càng xa...
Sau đó giọng Tộc Vương Tê Viên tộc càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng hoàn toàn tắt hẳn, khí tức cũng nhanh chóng tan biến, một đời cường giả chí tôn cứ thế đi về cõi tiên.
…
Tộc Vương Tê Viên tộc Vẫn lạc, Đại trưởng lão lên làm tân Tộc Vương. Mặc dù các trưởng lão Tê Viên tộc đều vô cùng bi thống, nhưng nguy cơ trước mặt còn chưa vượt qua, bọn hắn đành phải cố nén bi thương.
Bọn hắn trước là đặt di thể Tộc Vương Tê Viên tộc vào trong quan tài ngọc, sau đó phong vào trong mật thất, đồng thời bố trí vô số tầng phong ấn, tin tức cũng triệt để phong tỏa. Trọn cả tộc quần chỉ có năm trưởng lão biết tin Tộc Vương tạ thế, tất cả trưởng lão còn lại đều chưa biết gì, bằng không tin tức rất dễ khuếch tán đi ra.
Đại trưởng lão sai Nhị trưởng lão ở lại tọa trấn, sau đó đích thân hắn tổ chức đuổi giết cường giả Thí Thiên Minh. Thí Thiên Minh còn có một bộ phận cường giả chính đang đào tẩu, Đại trưởng lão chuẩn bị lưu lại tất cả những cường giả kia, không bỏ sót một ai.
Đây không chỉ là trả thù năm đại tộc tổ thành Thí Thiên Minh, mà còn là để chấn nhiếp các tộc quần khác tại Thiên Vũ Tinh Vực. Kẻ nào dám vào xâm phạm Tê Viên tộc, vậy liền phải chuẩn bị tinh thần bị diệt tộc. Đồng thời Đại trưởng lão còn sai Tam trưởng lão đi chủ trì công tác đối phó Lục Ly, sự cường đại và khủng bố của Lục Ly đã không cần phải hoài nghi, nếu mặc cho Lục Ly thoát khỏi Băng Hà Cốc, hậu hoạn sẽ khôn lường.