Bất Diệt Long Đế

Chương 4815: Lo lắng duy nhất




Có một điểm Đại trưởng lão rất rõ ràng, sau trận chiến này Tộc Vương bọn hắn rất có thể sẽ về cõi tiên, bởi thế trận chiến này có thể đại thắng hay không là yêu cầu vô cùng then chốt. Nếu đại thắng, vậy liền có thể chấn nhiếp quần hùng, mang đến cho Tê Viên tộc mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm phát triển, sau mấy trăm mấy ngàn năm, hắn và Nhị trưởng lão chưa hẳn không có cơ hội đột phá đại viên mãn. Nhưng nếu không thể đại thắng, vậy thì ý nghĩa trận chiến này sẽ không lớn, Tê Viên tộc vẫn cứ đứng trước nguy cơ sinh tử tồn vong.

Không cần Đại trưởng lão hạ lệnh, đoạn thời gian này cường giả Tê Viên tộc và các tộc quần phụ dung sớm đã đè nén vô cùng, thời thời khắc khắc lo lắng tộc quần bị hủy diệt, thân nhân bị giết. Giờ thế cục nghịch chuyển, bọn hắn từ Địa Ngục đi đến Thiên Đường, ai nấy đều cuồng hỉ kích động không thôi, đừng nói truy sát đến bên ngoài địa bàn Mông tộc và Lưu tộc, dù có giết vào địa bàn hai tộc, bọn hắn cũng sẽ không chút ngập ngừng.

Mấy chục cường giả còn lại hoảng hốt đào tẩu, mới đầu còn rút lui có tổ chức, nhưng đến sau bị đuổi giết quá ác, đành phải mạnh ai nấy chạy, chỉ một ít cường giả bay được ra ngoài Tê Viên Giới.

Bọn hắn rút lui, nhưng bộ phận chí cường giả bị truyền tống đi lại đang đuổi đến bên này, hơn nữa còn là chạy đến từng người từng người một, vừa khéo đụng phải đám cường giả truy sát. Kết cục thế nào chắc không cần nói cũng biết, Đại trưởng lão hạ lệnh truy kích, mười chí cường giả hợp thành một tiểu đội, mười người đánh một người, rất nhiều chí cường giả chạy tới tiếp viện còn chưa làm rõ tình hình thì đã bị diệt sát.

Kịch chiến ba ngày, hơn ngàn vạn đại quân nhưng chỉ triệt thoái được một nửa, hơn ba trăm cường giả tiệm cận đại viên mãn cũng tổn thất quá nửa, nửa còn lại đa phần đều mang thương, một số thì mất tích, sau cùng chỉ có hơn một trăm cường giả tụ lại với nhau ngoài hư không.

- Tộc Vương!

Trong hơn một trăm cường giả kia có chừng hai mươi tên cường giả Mông tộc, một tên trưởng lão Mông tộc đột nhiên gào lên đau xót, toàn bộ trưởng lão Mông tộc đều biến sắc, trong mắt hiện đầy kinh hãi và bi thống.

Ngay vừa rồi, bọn hắn cảm ứng được khí tức Tộc Vương đột nhiên biến mất, Mông tộc có một loại năng lực huyết mạch đặc thù, có thể cảm ứng được sự tồn tại của nhau, khí tức Tộc Vương Mông tộc biến mất, chứng tỏ Tộc Vương của bọn hắn đã vẫn lạc!

Tộc Vương Tê Viên tộc lấy mấy năm sinh mệnh còn lại làm đại giá, trong thời gian ngắn đề thăng chiến lực lên gấp mấy lần, thành công đánh chết Tộc Vương Mông tộc. Trước đó Tộc Vương Lưu tộc cũng đã bị đánh trọng thương, một mực không thấy xuất hiện thêm lần nào nữa, chiến đấu đến đây tính là kết thúc.

Tất cả cường giả Mông tộc đều thất hồn lạc phách, bọn hắn không ngừng lại quá lâu mà lấy hết tốc lực phi hành trở về, đến cả thi thể Tộc Vương Mông tộc đều không tìm kiếm mang đi. Tộc Vương bọn hắn chết rồi, tộc quần chuẩn bị nghênh đón nguy cơ, nếu xử lý không tốt, Tê Viên tộc còn chưa diệt vong, bọn hắn lại đã diệt vong trước.

Siêu cấp đại tộc chỉ có được một cường giả đại viên mãn đều là như thế, một khi Tộc Vương chết đi, tộc quần lập tức đối mặt với nguy hiểm. Bởi vì vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vị trí bá chủ, vô số đại tộc sẽ động tâm, sẽ liều mạng đánh cược, chỉ cần diệt đi bọn hắn, vậy liền có thể thay vào.

Mà nếu đã là bá chủ, tự nhiên phải xưng bá một phương, kéo theo đó là có vô số cừu gia. Bọn hắn không chèn ép tộc quần khác thì làm sao thể hiện được thân phận bá chủ? Làm sao chấn nhiếp quần hùng? Bởi thế Mông tộc cũng có rất nhiều cừu gia. Sau khi Tộc Vương Mông tộc chiến tử, những cừu gia kia chắc chắn sẽ chen chúc nhau mà đến.

Vậy nên đoạn thời gian tiếp sau đây sẽ là thời khắc nguy nan nhất của Mông tộc, đám trưởng lão này sao có thể dừng lâu ở đây được? Bọn hắn nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất đi về, thương nghị ra đối sách, xem xem làm sao mới vượt qua được nguy cơ lần này.

Cường giả Mông tộc vừa đi, cường giả Lưu tộc cũng hoảng. Lúc này Tộc Vương bọn hắn chính đang sinh tử chưa biết, giờ Tộc Vương Mông tộc chết rồi, bọn hắn cũng không dám ở lại, trước cứ phải đi về cái đã.

Cường giả hai tộc đi cả, Thí Thiên Minh lập tức tròn mắt. Vốn lấy năng lực Thí Thiên Minh mà muốn đánh xuống Tê Viên tộc hoàn toàn là chuyện hão huyền, chỗ dựa lớn nhất của bọn hắn chính là Mông tộc và Lưu tộc đứng sau giật dây. Giờ Lưu tộc và Mông tộc rút đi, bọn hắn liền rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Tiếp tục tiến đánh, sợ rằng tất cả phải bỏ mạng ở đây. Nhưng mà rút lui, lại có thể rút lui đi đâu? Triệt thoái vào trong địa bàn Mông tộc và Lưu tộc chắc gì đã được an toàn?

- Rút lui trước cái đã!

Sau cùng, cao tầng tụ lại thương nghị, quyết định đánh tiếp chỉ có nước toàn quân lật chìm, giờ rút lui chí ít còn có thể giữ lại chút thực lực, quay đầu cả tộc dời đi, sau này may ra còn có cơ hội quật khởi. Chỉ là cường giả Lưu tộc và Mông tộc rút lui dễ dàng, bọn hắn muốn rút lại không dễ, bởi vì bọn hắn có quá nhiều quân đội, quá nhiều tộc nhân, chẳng lẽ đều phải vứt bỏ mặc kệ? Nhiều quân sĩ và tộc nhân như vậy mà chết sạch, bọn hắn còn mặt mũi nào đi về?

Cao tầng Thí Thiên Minh làm ra một quyết định hết sức ngu xuẩn, quyết định này dẫn đến tiếp sau đó bọn hắn tử thương càng thảm trọng, cường giả chạy trở về mười không còn một.

Sau khi biết được Thí Thiên Minh kẹp lấy đại quân cùng lúc triệt thoái, phía Tê Viên tộc không khỏi vui mừng. Bọn hắn không vội đuổi theo đánh giết, mà một đường điều binh khiển tướng, bắt đầu tiến hành bố trí.

Giữa các đại giới diện của bọn hắn có thể truyền tống được với nhau, bởi thế bọn hắn muốn chặn giết đại quân là điều quá dễ dàng. Song bọn hắn không xuất động đại quân mà chỉ là điều động cường giả tiến hành xung kích, mỗi lần không tung ra quá nhiều cường giả, tránh miễn cường giả Thí Thiên Minh thoát đi trước, cứ thế công kích một lượt liền giả vờ không địch lại, rút lui về sau. Mỗi lần đánh giết vài tên cường giả tiệm cận đại viên mãn của Thí Thiên Minh, từng chút từng chút gặm cắn, mục đích sau cùng chính là lưu lại toàn bộ cường giả Thí Thiên Minh.