Bất Diệt Long Đế

Chương 4762: Ngươi qua cửa




Lục Ly cười ha hả nói:

- Được, ngươi gọi hắn tới đi, hôm nay sư đệ giúp ngươi làm chủ. Nếu không có vấn đề, ta sẽ làm mối xác định chuyện này cho!

Vương Ngưng Tuyết là một nữ tử rất có cá tính, năm đó Lục Ly sớm đã cảm giác được.

Đồng thời nàng cũng là một nữ tử xinh đẹp rất có khí chất, chẳng qua Lục Ly đối với nàng chỉ là tình cảm sư tỷ sư đệ, không có tình cảm nam nữ yêu đương. Giờ Vương Ngưng Tuyết cần hắn hỗ trợ, hắn đương nhiên toàn lực giúp đỡ. Hôn nhân của tiểu thư trong hào môn thường đều không tự chủ, rất ít có thể gả cho nam tử mình thích, vì hạnh phúc cả đời của Vương Ngưng Tuyết, lần này hắn phải nhiều chuyện một lần.

Vương Ngưng Tuyết không để ý tới ánh mắt gia chủ và trưởng lão Vương gia, chạy vội đi ra, gần nửa canh giờ sau mới dẫn theo một nam tử đen gầy đi vào. Nam tử này thoạt nhìn có vẻ là loại người thành thực trung hậu, không có đặc điểm nào quá sáng chói, hẳn là gặp mặt người Vương gia nên có chút căng thẳng, nhịp thở dồn dập, ngại ngùng cúi đầu không dám ngước lên nhìn người.

Thực lực tương đối thấp, giờ vẫn mới chỉ là Lục Kiếp, hiện tại Vương Ngưng Tuyết đã là Chuẩn Đế, hẳn sẽ có hi vọng rất lớn đột phá cấp Đế. Lục Ly nhìn qua liền biết tại sao Vương gia không nhìn trúng cục than đen này, vừa không có khí độ công tử danh môn, không có chiến lực cường hoành, vừa không có bối cảnh gì sất. Thiên kim tiểu thư Vương gia tự nhiên phải gả cho công tử hào môn, như vậy mới có thể mang đến trợ giúp cho Vương gia.

- Lâm Phàm!

Vương Ngưng Tuyết thấy sau khi đi vào cục than đen không thốt nửa lời, có chút tức giận nói:

- Còn không mau bái kiến phụ thân, chư vị trưởng lão và chư vị đại nhân Hồ gia, cả sư đệ ta nữa, Lục Hoàng!

Cục than đen vội vàng khom lưng hành lễ, quát khẽ nói:

- Lâm Phàm bái kiến gia chủ Vương gia, bái kiến chư vị trưởng lão, bái kiến chư vị đại nhân Hồ gia, bái kiến Lục Hoàng!

Vương gia chủ hờ hững gật đầu, rất nhiều trưởng lão Vương gia hiện rõ vẻ bất mãn trên mặt. Hồ gia lại đứng nhìn chuyện vui, Hồ gia và Vương gia một mực là thế giao, có thể thấy cảnh gia chủ và chúng trưởng lão Vương gia khó chịu, bọn hắn tự nhiên đều rất vui vẻ. Cả đám tiến lại hỏi han ân cần, thái độ với Lâm Phàm rất là nhiệt tình, cứ như thể người Lâm Phàm muốn cưới chính là tiểu thư Hồ gia.

Lục Ly một mực quan sát Lâm Phàm này, phát hiện mới đầu tuy hắn rất quẫn bách và căng thẳng, nhưng rất nhanh liền thích ứng, ánh mắt kiên nghị, lưng thẳng tắp như núi, mặc dù trầm mặc ít nói, người khác hỏi một câu đáp một câu, nhưng thỉnh thoảng nhìn về phía Vương Ngưng Tuyết lại chất đầy thâm tình.

- Lâm Phàm!

Lục Ly mở miệng, hắn không hỏi dò tình hình của Lâm Phàm mà thần sắc lạnh lùng nói:

- Lâm Phàm, vừa rồi Vương gia đã gả sư tỷ cho ta, bởi thế bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là đánh với ta một trận, hoặc là rời khỏi Thiên Đế Thành!

- A?

Vương Ngưng Tuyết hơi ngớ, gia chủ Vương gia cũng thoáng sửng sốt, người Hồ gia lại càng ngây ngốc. Nét mặt Vương Ngưng Tuyết bỗng chợt trở nên trắng bệch, đang định nói gì đó, Lục Ly lại bất ngờ truyền âm cho nàng:

- Sư tỷ đừng gấp, hết thảy nghe ta.

Khí thế trên thân Lục Ly bắt đầu tăng vọt, Vô Ngân Đao hiện ra trong tay, sát khí cuộn trào ép tới, hệt như một ngọn núi áp đến. Ép cho Lâm Phàm biến sắc, toàn thân khẽ run lên, ngẩng đầu kinh hãi nhìn Lục Ly.

Người có danh, cây có bóng!

Uy danh Lục Ly quá thịnh, gần đây Lâm Phàm đâu đâu cũng nghe được tin tức về Lục Ly, một mình huyết tẩy Huyết Bằng tộc, đánh tan Thang Đao tộc, quét ngang Phù tộc, hủy diệt Nữ Thánh Tông. Những chuyện này dù có hợp lực toàn bộ cường giả Vô Tẫn Thần đều không làm được, Lục Ly lại làm được chỉ với một mình.

Mặc dù nhìn qua Lục Ly chỉ là một tên Thánh Hoàng sơ kỳ, nhưng Lâm Phàm rất rõ ràng, chiến lực Lục Ly tất phải mạnh đến không hợp lẽ thường, một chiêu liền có thể miểu sát hắn. Trên mặt hắn cũng thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, Vương Ngưng Tuyết nói Lục Ly giúp các nàng làm chủ, giờ sao lại biến thành Lục Ly muốn cưới Vương Ngưng Tuyết?

Người Vương gia trước là hơi ngớ, sau đó lập tức đại hỉ. Bọn hắn tự nhiên nguyện ý gả Vương Ngưng Tuyết cho Lục Ly. Gia chủ Hồ gia lại nhìn ra, Lục Ly không phải người nhàm chán, tận lực muốn làm nhục Lâm Phàm như thế. Vậy nên gia chủ Hồ gia mới chủ động đứng ra nói:

- Không sai, Lâm Phàm, ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là chiến một trận với Lục Hoàng, thắng hắn. Hoặc là lăn ra Thiên Đế Thành, sau này đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt chất nữ Ngưng Tuyết nữa, bằng không chúng ta giết không tha.

Sắc mặt Lâm Phàm không ngừng biến hóa, đảo mắt nhìn sang Vương Ngưng Tuyết, thấy kẻ sau thần sắc gấp gáp, ánh mắt hắn khẽ chớp động, trầm ngâm một lát rồi nói:

- Lục Hoàng, mặc dù ngươi rất mạnh, đồng thời cũng là đại ân nhân của Vô Tẫn Thần Khư chúng ta, nhưng vì Ngưng Tuyết, ta chọn chiến một trận với ngươi!

Quyết định xong, cả người Lâm Phàm chợt trở nên kiên định, cái gì đều không quản, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Ly. Lấy cảnh giới Lục Kiếp, lại dám chiến một trận với Lục Ly, điều này cơ hồ không khác gì chịu chết, phần dũng khí này rất đáng để khẳng định.

- Ra ngoài đi!

Lục Ly chắp tay đi ra phía ngoài, Lâm Phàm rảo bước đi theo, gia chủ Vương gia Hồ gia và một đám cao tầng dồn dập đuổi theo. Bên ngoài đại điện có một phiến đất trống, Lục Ly chắp tay đứng đó, nhìn vào Lâm Phàm nhàn nhạt nói:

- Ngươi ta đối chiến, bản thân điều này đã không công bằng, vậy nên ta sẽ áp chế chiến lực, đồng thời nhường ngươi mười chiêu, ngươi chỉ cần thương được đến ta thì tính là ngươi thắng, ta sẽ lui ra, tặng lại sư tỷ cho ngươi.

Nét mặt Lâm Phàm chợt trầm xuống, lạnh giọng nói:

- Thứ nhất, ta không cần ngươi nhường, nếu đã là cạnh tranh, vậy liền cạnh tranh toàn diện, ngươi nhường ta chính là không tôn trọng Ngưng Tuyết. Thứ hai, Ngưng Tuyết không phải hàng hóa, sao gọi tặng được? Thế nên ngươi cứ toàn lực ứng phó, trận chiến này dù có chết ta cũng không tiếc.

- Tốt!