Lục Ly quát khẽ một tiếng, khí thế tăng vọt, xách lấy Vô Ngân Đao từng bước ép sát, khí thế thâm sâu như vực, nguy nga như núi đè ép mà tới, Lâm Phàm bị trấn áp cho không thở nổi. Trong tay hắn cũng xuất hiện một thanh chiến đao, lại phát hiện rất khó nâng lên, cảm giác Lục Ly hệt như một vị thần, khiến hắn không cách nào nhấc lên dù chỉ một tia chiến ý. Tình cảnh lúc này tựa như một con cừu non đối mặt mãnh hổ, sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn, làm sao còn dám phản kích?
Một trăm thước, năm mươi thước, ba mươi thước!
Khoảng cách càng lúc càng gần, uy áp càng lúc càng nặng, khí thế Lục Ly khiến ngay cả gia chủ Vương gia Hồ gia và chúng trưởng lão gần đó đều không thở nổi, ý niệm đầu tiên hiện ra trong đầu cao tầng hai đại gia tộc chính là, nếu bọn hắn ở vào vị trí Lâm Phàm, bọn hắn còn dám rút đao nhắm đến Lục Ly ư?
Hây!
Ngay khi chúng võ giả nín thở theo dõi, Lâm Phàm đột nhiên bạo rống một tiếng, cả người cuồng bạo vọt lên, hai tay nắm chặt chiến đao, bất thần bổ tới Lục Ly. Ở trong bầu không khí như hiện tại, đao kia mang đến cảm giác như là thạch phá thiên kinh, bá khí tuyệt luân.
Ầm!
Một tiếng chạm khẽ rất nhỏ vang lên, tất cả võ giả Vương gia và Hồ gia đều trợn mắt há hốc mồm, Lục Ly lại không có bất kỳ dị động nào, chỉ vươn ra một tay trực tiếp bắt lấy lưỡi đao. Cảm giác bàn tay hắn như một chiếc kìm, khiến cho chiến đao bị bắt lấy không cách nào di động mảy may.
Ầm!
Tay Lục Ly thoáng dùng sức, chiến đao bị bóp nát, khí thế khủng bố bắn ra, Lâm Phàm bị hất văng, trực tiếp chấn thương, hắn liên tục lui ra sau mấy chục bước, phun ra một búng máu tươi. Thần sắc đầy vẻ ủ rũ, cúi đầu trầm tư một lát, sau đó ngước mắt nhìn Lục Ly nói:
- Ta thua rồi, hi vọng ngài chăm sóc Ngưng Tuyết thật tốt, chúc các ngươi hạnh phúc!
Nói xong hắn nhìn Vương Ngưng Tuyết một cái thật sâu, sau đó xoay người bỏ đi, không dừng lại lấy một nhịp. Chẳng qua hắn vừa mới đi được vài bước, đột nhiên cảm thấy trước mắt lóe lên, Lục Ly xuất hiện trước mặt, cười nhạt nói:
- Lâm Phàm, ngươi không sai, chúc mừng ngươi qua cửa ải! Sau này nhờ ngươi chiếu cố Ngưng Tuyết sư tỷ!
…
- Hả?
Lâm Phàm hơi ngớ, quay sang nhìn lại Vương Ngưng Tuyết, chỉ thấy trên mặt Vương Ngưng Tuyết tràn đầy thâm tình và ý cười, lại nhìn biểu tình trên mặt Lục Ly một phen, rốt cục mới hiểu ra, vội vàng khom lưng hành lễ với Lục Ly.
- Ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, quét mắt nhìn sang gia chủ Vương gia nói:
- Vương gia chủ, ta thấy Lâm Phàm này không sai, quay đầu ta tính mang hắn đến Thiên Loạn Tinh Vực bồi dưỡng một phen. Ngươi xem, hay là nể mặt ta, thành toàn cho hai người bọn họ?
Vừa rồi Lục Ly đã khảo nghiệm qua, thiên tư Lâm Phàm không sai, chỉ là không có tài nguyên thôi, bồi dưỡng một phen, cấp Đế đỉnh phong khẳng định không vấn đề, còn có thể đột phá Thánh Hoàng hay không, vậy phải xem vận khí. Thánh Hoàng là cảnh giới mà không phải cứ dựa vào tài nguyên là có thể chồng ra được, then chốt vẫn phải dựa vào cơ duyên và tạo hóa.
Lâm Phàm dám khai chiến với hắn, dũng khí rất đáng để khẳng định, vì Vương Ngưng Tuyết mà không màng đến sinh tử. Phải biết, nếu Lục Ly thật là tình địch, chắc chắn sẽ không lưu tình, một chiêu liền bóp chết như kiến hôi. Hơn nữa, đối mặt với khí thế cường hoành của Lục Ly, hắn vẫn dám động thủ, điều này lại càng khó được. Với tình huống như vừa rồi, đoán chừng ngay cả trưởng lão Vương gia hay Hồ gia đều không có dũng khí động thủ với Lục Ly.
Sau cùng thua rồi, hắn không nửa lời nói nhảm, trực tiếp xoay người rời đi, điều này càng khiến Lục Ly mãn ý. Vương Ngưng Tuyết quả nhiên không nhìn lầm người, tính là giai tế. Bản thân Lục Ly cũng là người xuất thân hàn môn, quan niệm về môn đệ rất yếu, thậm chí phản cảm. Lâm Phàm xuất thân hàn môn, có thể đạt tới cảnh giới Lục Kiếp đã tính là rất khó, giai tế như thế so với đám công tử hoàn khố thì đương nhiên tốt gấp vạn lần.
Lục Ly đã mở miệng, lại có ý muốn bồi dưỡng Lâm Phàm, gia chủ Vương gia còn có thể nói gì? Đành chỉ biết cười bồi nói:
- Lục Hoàng đã mở miệng làm mối, lão phu tự nhiên đồng ý. Lâm Phàm, hi vọng ngươi cùng theo Lục Hoàng nỗ lực tu luyện, sau này chiếu cố Ngưng Tuyết cho thật tốt.
- Đa tạ phụ thân!
Vương Ngưng Tuyết cao hứng thiếu chút nhảy dựng lên, Lâm Phàm cũng không giấu được vẻ cuồng hỉ, vội vàng quỳ gối xuống nói:
- Đa tạ Vương thúc thành toàn, đa tạ Lục Hoàng! Đa tạ chư vị!
- Ha ha ha ha, đi, uống rượu, uống rượu!
Lục Ly bật cười ha hả đi vào bên trong, nguyên một đám cường giả dồn dập vào theo, Vương Ngưng Tuyết cũng kéo tay Lâm Phàm đi vào, mời rượu chư vị trưởng bối. Vừa nãy Lâm Phàm chịu chút thương nhẹ, song không cần trị liệu, trực tiếp bắt đầu kính rượu. Hơn nữa hắn còn rất hào khí, người khác đều là uống một chén, hắn lại uống một hơi ba chén, thậm chí không vận công hóa rượu.
Uống đến vãn tiệc, Lục Ly đột nhiên nhớ tới điều gì, giới chỉ trên tay sáng lên, một chiếc chiến đao hiện ra, trực tiếp hất lên ném cho Lâm Phàm nói:
- Lâm Phàm, vừa rồi làm vỡ mất chiến đao của ngươi, thứ này tính là bồi thường.
- Ách...
Lâm Phàm tiếp lấy chiến đao, nhìn lướt qua, thần sắc tràn đầy kích động, chiến đao Lục Ly đưa cho vô cùng cao cấp, là Thánh Binh, còn là Thánh Binh đỉnh cấp. Trên đó chi chít phù văn, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm. Vô Tẫn Thần Khư có rất nhiều Đế Binh, riêng Thánh Binh lại tương đối ít, Lâm gia cũng chỉ có một kiện Thánh Binh, không ngờ giờ Lục Ly lại tiện tay ném cho hắn một kiện Thánh Binh cao cấp đến vậy.
Chậc chậc...
Cao tầng Hồ gia và Vương gia thấy tròng, ánh mắt bất giác nóng rực lên, Lục Ly đúng là quá hào phóng, chỉ bóp nát một thanh binh khí bình thường, lại đền bằng một kiện siêu cấp Thánh Binh?
Vương Ngưng Tuyết ở bên cong môi nói:
- Sư đệ, ngươi thật thiên vị, không tặng sư tỷ lễ vật!
- Ngưng Tuyết, không được vô lễ!
Vương gia gia chủ trừng mắt khiển trách.
- Ha ha ha ha!