Ánh mắt lăng lệ của Lục Ly quét tới, bị chấn nhiếp trước uy nghiêm của hắn, rất nhiều cường giả tông phái lập tức cúi đầu, một ít võ giả liếc nhìn về phía một lão giả trong đó. Nét mặt lão giả kia thoáng đỏ lên, cười khan mấy tiếng, sau đó đứng ra nói:
- Lục Hoàng, không phải chúng ta đoạt phòng ở của Hồ gia, chỉ là tạm trú mà thôi. Cường giả tông phái chúng ta từ xa xôi tới đây, mục đích cũng là vì giương cao chính nghĩa, chỉ một tòa trang viên mà thôi, đâu cần nghiêm túc như vậy.
Một tên công tử tuổi trẻ bên cạnh lão giả lại có chút không phục nói:
- Không sai, chỉ là một tòa trang viên mà thôi, có gì ghê gớm đâu? Ở Quang Dương Thành, chúng ta muốn gì mà không có? Chúng ta ở tạm trong trang viên chính là nể mặt bọn hắn.
- Hừm...
Tính tình Lục Ly vốn không quá tốt, đối với thân phận địa vị bây giờ của hắn mà nói, đừng nói tông chủ Quang Dương Tông chỉ là một tên cấp Đế, dù có là cường giả tiệm cận đại viên mãn thì cũng không tính là gì. Không biết bao nhiêu Thánh Hoàng Tử Thần muốn gặp mặt hắn một lần mà đều không cơ hội, không ngờ lúc này một tên cấp Đế lại dám ăn nói âm dương quái khí như thế? Thậm chí tên công tử trẻ tuổi kia còn lên mặt với hắn?
Hưu!
Hắn vung tay quất tới, giữa đường bất chợt tan biến, một giây sau liền đã xuất hiện trước mặt tên công tử trẻ tuổi. Công tử trẻ tuổi bị đánh cho thổ huyết, bay ngược ra sau, mặt mũi biến dạng, răng rơi mất mấy chiếc, kéo theo mấy tên võ giả sau lưng ngã rạp.
- Ngươi...
Tông chủ Quang Dương Tông đại nộ, chỉ vào Lục Ly, ánh mắt Lục Ly chuyển lạnh, Vô Ngân Đao hiện ra trong tay, bất thần bổ tới, quang mang lấp lánh, tiếp ngay sau đó, thân thể tông chủ Quang Dương Tông nổ tung, bị miểu sát chỉ trong nháy mắt.
Chậc chậc...
Toàn trường hít sâu một hơi khí lạnh, ai nấy đều câm như hến, Lục Ly một lời không hợp liền rút đao giết người, đúng là quá sức bá đạo hung tàn. Trưởng lão Thiên Đế Tông khẽ biến sắc, nhưng rất nhanh hắn liền hồi thần. Vị đại gia này đã không phải Lục Ly của năm đó, hiện tại chiến lực đối phương vô cùng khủng bố, một mình quét ngang ba tộc, đừng nói bọn hắn, dù là Lạp đại nhân đứng trước mặt đối phương đều không tính là gì.
Hắn lập tức định vị lại thân phận các bên, quát khẽ nói:
- Người đâu, bắt lại toàn bộ võ giả Quang Dương Tông, ai dám chống đối Lục Hoàng, giết không tha!
Hưu hưu hưu!
Võ giả Thiên Đế Tông động thủ, khóa chặt từng tên võ giả Quang Dương Tông, từng bước từng bước áp sát bắt lại, lúc này Quy trưởng lão mới cười bồi nói:
- Lục Hoàng, ngài xem, những người này nên xử lý thế nào?
- Ném hết ra ngoài, đừng để bẩn mắt ta!
Lục Ly khoát tay, thu hồi Vô Ngân Đao, sau đó nắm tay Hồ Thạch Mãnh nói:
- Đi thôi, Hồ huynh, tối nay chúng ta không say không về.
Lục Ly mang theo Hồ Tư Mãnh và Vương Ngưng Tuyết nghênh ngang rời đi, cường giả Vương gia và Hồ gia dưới sự ám thị của trưởng lão Thiên Đế Tông cũng đi theo bồi cùng. Cường giả rất nhiều tông phái khác cũng muốn đi bồi Lục Ly, nhưng thấy sắc mặt Lục Ly căn bản không để ý tới chúng nhân, tự nhiên không tiện chủ động lại gần.
Gia chủ và trưởng lão Hồ gia thì đều kích động không thôi, Hồ Tư Mãnh không hiểu, bọn hắn lại rất rõ ràng. Lục Ly đánh chết tông chủ Quang Dương Tông không chỉ là để tiết giận, phần nhiều chính là để truyền ra một tín hiệu, sau này ai dám trêu chọc khi dễ Hồ gia, vậy sẽ phải tính đến khả năng, liệu có bị Lục Ly giết cả nhà không!
Năm đó vì giúp Lục Ly, Hồ gia hi sinh một lão tổ, khi đó rất nhiều trưởng lão Hồ gia còn bởi vậy mà tức giận bất bình. Nhưng giờ tất cả trưởng lão đều cho rằng Ngôn Tổ hi sinh đáng giá, lần này nhờ có Lục Ly mà Hồ gia gà chó thăng thiên. Chỉ cần Lục Ly không chết, chỉ cần Vô Tẫn Thần Khư không xảy ra vấn đề, như vậy Hồ gia nhất định sẽ trở thành thế lực số hai dưới Thiên Đế Tông. Dù cho thực lực so với đa phần tông phái gia tộc khác thì rất yếu, nhưng bọn hắn có Lục Ly đứng sau lưng.
Toàn bộ trưởng lão và võ giả Hồ gia lập tức bận rộn lên, trước là tiếp thủ trang viên vốn có, lần nữa tiến hành an trí, rất nhanh tiệc rượu đã được chuẩn bị xong. Lục Ly và trưởng lão gia chủ Hồ gia Vương gia chuyện trò vui vẻ, khiến ánh mắt Vương Ngưng Tuyết ngồi ở một bên dần trở nên có chút mê ly, đây còn là tiểu sư đệ năm đó của nàng ư? Sao tan biến nhiều năm như vậy, lần này đi về lại đột nhiên mạnh đến vậy? Cảm giác không phải siêu việt nàng một điểm hai điểm, mà là siêu việt nàng tận mấy đẳng cấp...
Hồ Thạch Mãnh uống say, ôm lấy bả vai Lục Ly khóc rống, song Lục Ly không có vẻ gì là khó chịu. Dù cho thực lực Hồ Tư Mãnh, so với hắn mà nói thì chẳng khác gì phàm nhân, song tính cách con người hắn chính là như vậy, rất nhớ tình cũ, ân như giọt nước, báo đáp như suối nguồn.
- Sư tỷ!
Uống đến nửa chừng, Lục Ly đột nhiên bưng chén đi tới, hắn kính Vương Ngưng Tuyết một chén, sau đó cười tủm tỉm nói:
- Sư tỷ tuổi tác cũng không nhỏ, không biết đã có giai tế chưa? Dẫn ta đi xem xem....
Gia chủ và trưởng lão Vương gia thoáng khẩn trương, thậm chí có trưởng lão nháy mắt ra dấu cho Vương Ngưng Tuyết, ý tứ rất rõ ràng, nếu Vương Ngưng Tuyết có thể gả cho Lục Ly, Vương gia liền cũng sẽ thăng thiên.
Vương Ngưng Tuyết lại nhắm mắt làm ngơ, lờ đi ánh mắt chúng trưởng lão, nét mặt nàng thoáng đỏ ửng, cúi đầu ngượng ngùng nói:
- Có người trong lòng rồi, chỉ là phụ thân còn chưa đồng ý.
- À!
Lục Ly hiểu ra, Vương Ngưng Tuyết đây là muốn hắn làm chỗ dựa cho nàng, thế là bèn bật cười ha hả nói:
- Sư tỷ, ngươi gọi hắn tới đây, nếu nhân phẩm cũng được, quay đầu đưa hắn đi Thiên Loạn Tinh Vực rèn luyện bồi dưỡng một đoạn thời gian, cái khác không dám nói, chỉ cần thiên tư không quá tệ, tu luyện tới cấp Đế đỉnh phong hẳn là không vấn đề.
- A?
Vương Ngưng Tuyết lập tức đại hỉ, ngẩng đầu nói:
- Thiên tư hắn rất không sai, còn tốt hơn cả ta, chỉ là xuất thân không tốt, nếu có thể được ngươi bồi dưỡng, tốc độ tu luyện tuyệt đối vượt qua ta.
- Ha ha ha ha!