Bất Diệt Long Đế

Chương 4617: Sợ chiến?




Tiểu Bạch và Thái Lão phối hợp rất thuận lợi, hung hồn sắp bị đánh tan, cường giả khác đều an tâm. Ít nhất mọi người an toàn, vượt qua một kiếp này, lần này trên cơ bản thắng lợi một nửa, chờ đi Cô Nguyệt Thành, chống mắt xem Bối Áo còn chơi trò gì nữa?

Một nén hương sau, Tiểu Bạch cùng Thái Lão hợp sức chấn chết hung hồn.

Lục Ly lắc người hiện ra, hắn khẩn trương hỏi thăm:

- Tiểu Bạch, linh hồn của ngươi không sao chứ?

- Không có việc gì, lão đại!

Tiểu Bạch nhếch môi cười nói:

- Hung hồn này chưa thể tổn thương được ta, ta có thần binh Chí Tôn, trừ phi là linh hồn của cường giả cấp bậc Đại Viên Mãn, nếu không thì không thể tổn thương ta.

- Vậy là tốt rồi!

Lục Ly như trút được gánh nặng, một kiếp này cuối cùng vượt qua, bọn họ cũng không dám ở đây lâu, trực tiếp bay tới trước, vượt qua Âm Vân Sơn Mạch.

Đợi bên ngoài nửa canh giờ, nhóm Vũ đại nhân trở về, trong tay cầm một cái đầu người chảy máu ròng ròng.

Vũ đại nhân vẻ mặt chán nản nói:

- Lão quỷ này thà chết không hàng, ta đành giết hắn, vốn muốn khiến hắn chỉ chứng Bối Áo, đáng tiếc.

- Kệ hắn!

Tiểu Bạch phất tay nói:

- Bối Áo đã bố cục thì chắc chắn sẽ không để lại chứng cứ, chúng ta nghỉ ngơi hai ngày, sau đó trực tiếp giết đến Cô Nguyệt Thành. Cô Nguyệt Lĩnh có nhiều thám báo, phỏng chừng thế lực lớn trong Tiên Vực đều phái tia mắt lại đây, ta chống mắt xem Bối Áo còn chơi âm mưu quỷ kế kiểu gì?

Bố cục ở Âm Vân Sơn Mạch thất bại!

Mới qua hai ngày Bối Áo đã nhận được tin tức, trong lòng hắn cũng chìm vào đáy cốc, lần này bố cục có thể nói tiêu phí to lớn, không ngờ rằng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc, còn tổn thất một cường giả cấp Đại Tông Sư về thần văn.

Nhóm Tiểu Bạch đã đi vào Cô Nguyệt Lĩnh, bên này đúng là đầy rẫy thám báo của các thế lực lớn Tiên Vực, muốn giở trò trong Cô Nguyệt Lĩnh thì rất khó, đến lúc đó cho dù thắng cũng sẽ bị cho rằng là thắng không đẹp.

Cô Nguyệt Lĩnh không lớn, nhóm Tiểu Bạch tối đa mất hơn một tháng thời gian liền có thể đến Cô Nguyệt Thành, thám báo ở đây, và vô số võ giả đến xem cuộc chiến bỗng chốc kích động.

Sắp được chứng kiến một cuộc chiến vương giả trẻ tuổi, đây là chiến dịch có thể ghi vào lịch sử.

Đám người Vũ đại nhân càng cẩn thận hơn, sự thực chứng minh Bối Áo rất giỏi chơi xấu, suýt trúng chiêu hai lần. Nếu không nhờ Lục Ly thì nhóm Vũ đại nhân đều chết rồi, Tiểu Bạch hoặc là ngớ ngẩn vọt tới Cô Nguyệt Thành chịu nhục, hoặc là chỉ có thể xám xịt trở lại.

Cho nên hiện tại ở trong lòng đám người Vũ đại nhân, địa vị của Lục Ly siêu cao. Bây giờ Lục Ly kêu bọn họ làm cái gì, bọn họ chắc chắn sẽ không chần chừ, trực tiếp làm theo chỉ thị của Lục Ly.

Cấp Đế nho nhỏ này mang đến quá nhiều vui sướng bất ngờ cho bọn họ, có nhiều thủ đoạn kỳ dị, khiến một đám lão quái vật đều nhìn với cặp mắt khác, trong lòng hết sức tôn kính Lục Ly.

Chặng đường tiếp theo không có phát sinh bất cứ ngoài ý muốn, dường như Bối Áo đã bỏ cuộc, không dám làm bậy. Chiến thuyền bình tĩnh bay hơn một tháng thì đến một tòa tiểu thành gần Cô Nguyệt Thành.

Tiểu Bạch hạ lệnh vào thành nghỉ ngơi, đồng thời để liên hệ thám báo của Đông Cảnh, tìm hiểu rõ tình huống, chuẩn bị cho cuộc chiến cuối cùng.

Nhóm Tiểu Bạch đi vào một tòa sân riêng, thám báo Đông Cảnh mua sân này, chỉ chờ đám người đến. Nhóm Tiểu Bạch đi vào trong thành cũng dẫn tới vô số võ giả trong thành chú ý, thành trì này vốn chỉ có trăm vạn võ giả, trong khoảng thời gian này đạt đến hơn ba trăm vạn, có hai trăm vạn võ giả tới xem náo nhiệt.

Sau khi mở ra thần văn, một Thánh Hoàng của Đông Cảnh đi vào, đưa cho Tiểu Bạch từng xấp tư liệu. Tiểu Bạch nhìn thoáng qua rồi ném cho Lục Ly, Lục Ly xem xong mới đưa cho nhóm Vũ đại nhân xem.

Chờ tất cả cường giả xem xong, Tiểu Bạch nhìn thoáng qua hỏi:

- Tất cả nói xem trận chiến này đánh như thế nào?

Trải qua mấy lần bị âm, Tiểu Bạch không còn một đường thẳng như lúc trước, chỉ biết húc đầu tới trước, hắn học được suy nghĩ. Đánh trong địa bàn của người khác, sơ sẩy một cái rất dễ dàng toàn quân bị diệt.

Tư liệu ghi tỉ mỉ, ghi lại từng hành động của Cô Nguyệt Thành trong hơn một năm qua, bao gồm trong Cô Nguyệt Thành giờ phút này có bao nhiêu cường giả, có bao nhiêu quân đội, tư liệu của từng cường giả đều liệt kê ngay ngắn.

Cô Nguyệt Thành đã bị dọn trống, võ giả bình thường đã rút ra, chỉ còn lại một nghìn quân đội, còn có mười cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, cùng với Bối Áo.

Đây là Bối Áo ứng chiến với Tiểu Bạch, cũng bày ra hào tình và khí phách cho người đời thấy. Lục Tiểu Bạch nhà ngươi mang theo mười cường giả, vậy chúng ta cũng mười cường giả, vương đấu vương, tướng đấu tướng, một trận quyết thắng thua.

Nếu như là phía trước thì chúng cường giả đều sẽ không có quá nhiều hoài nghi, hiện tại bọn họ không tin Bối Áo không bài bố cái gì. Thoạt nhìn Cô Nguyệt Thành không có gì, nhưng bên trong chắc chắn sẽ có rất nhiều bố trí.

Cơ bản nhất, trong thành chắc chắn bố trí thần văn suy yếu sức chiến đấu của bọn họ, tăng phúc sức chiến đấu cho bên Bối Áo. Hơn một năm trời, Bối Áo có thể bố trí một Hung Hồn Tà Phách Trận trong Âm Vân Sơn Mạch thì không lý nào chẳng bài bố gì trong Cô Nguyệt Thành.

Vấn đề nằm ở chỗ dù trong Cô Nguyệt Thành có bố trí, bọn họ cũng không thể không đi, bọn họ vạn dặm xa xôi lại đây làm cái gì? Bối Áo rõ ràng chờ bọn họ ở Cô Nguyệt Thành, bây giờ sắp tới nơi, bọn họ không dám đến?

Đó không phải phong cách của Tiểu Bạch.

Nhất định phải đi Cô Nguyệt Thành, giờ xem nên đánh trận chiến này như thế nào.

Du Phong lên tiếng đầu tiên:

- Chúng ta đi Cô Nguyệt Thành nhưng đánh với họ ở ngoài thành, chỉ cần chúng ta không đi vào, bên trong có bố trí gì thì chúng ta cũng không sợ.

- Lỡ như Bối Áo mời chúng ta vào thành?

Lão Nghiêm hỏi:

- Đến lúc đó ngoài thành chắc chắn đều là người đang xem cuộc chiến, Bối Áo mời chúng ta vào thành gặp mặt thì chúng ta nên vào hay không?