Bất Diệt Long Đế

Chương 4616: Chấn chết hung hồn




Khấp Lão định bố trí một phen, lợi dụng pháp trận trợ giúp hung hồn, làm như vậy thì tỷ lệ đánh chết nhóm Vũ đại nhân sẽ lớn hơn một chút, nhưng hắn cũng gặp nguy hiểm nhiều hơn. Một khi hung hồn kích không giết được nhóm Vũ đại nhân, chắc chắn đám người Tiểu Bạch sẽ đuổi theo, đến lúc đó ba người Khấp Lão không đi được nữa.

- Liều một phen!

Khấp Lão quyết định đánh liều, nếu lần này thắng không được thì Bối Áo có lẽ sẽ thua. Bối Áo mà thua thì Khấp Lão không có chỗ đứng trong Bắc Cảnh, thanh danh của Khấp Lão không quá tốt, có nhiều kẻ thù, nếu không có Bối Áo che chở, hắn đã sớm bị giết.

Khấp Lão nhanh chóng bố trận, bố trí bên ngoài Hung Hồn Tà Phách Trận. Hai cường giả khác nhìn thấy hắn bố trí đều cảm giác xảy ra vấn đề, một cường giả hỏi thăm:

- Không chịu nổi? Hay là chúng ta rút đi?

- Đừng gấp gáp!

Khấp Lão nói dối, hắn nói:

- Bọn họ muốn phá vỡ ít nhất cũng cần mấy ngày, ta bố trí trước, chờ bọn họ phá trận thì cho bọn họ một vui sướng bất ngờ.

Pháp trận này chủ thể khống chế nằm trong tay Khấp Lão, hai cường giả khác không thể xem thần văn phán đoán tình huống, cho nên không rõ tình huống thật sự thế nào. Nghe nói còn có vài ngày thì bọn họ không lo lắng, đi muộn vài ngày cũng không chậm.

Họ không biết rằng trong lòng Khấp Lão đã chuẩn bị hy sinh hai người. Bởi vì hung hồn không đủ cường đại, chắc chắn không đánh lại nhóm Tiểu Bạch, nếu có thể cắn nuốt linh hồn của hai chí cường giả này thì hung hồn tuyệt đối sẽ biến mạnh lên nhiều, đến lúc đó xác suất thành công sẽ càng lớn một ít.

Thời gian từng chút một trôi qua, cùng với chúng cường giả công kích, toàn bộ sơn mạch chấn động càng lúc càng mãnh liệt, màn hào quang rung lắc mạnh, lòng núi bị công kích đánh ra một hố to, đã có rất nhiều thần văn bị đánh mở.

- Chú ý!

Khoảnh khắc này Huyết Linh Nhi bay vào thân thể Lục Ly, hắn trầm giọng quát lên:

- Pháp trận sắp tan vỡ, hung hồn sẽ xông lên ngay, các ngươi nhớ hết sức cẩn thận!

Oong!

Cùng với tiếng quát của Lục Ly, một tòa đại trận trong lòng đất phát sáng, một luồng khói đen bay ra khỏi đại trận, thoáng chốc bao phủ một nửa lòng đất sơn mạch.

- A?

Hai chí cường giả luôn theo dõi tình huống của pháp trận, bọn họ cảm giác trận cơ của pháp trận rung lắc mạnh, sợ pháp trận bị đánh phá. Nhưng không ngờ một luồng khói đen bỗng bốc lên, lực lượng âm u lạnh lẽo mà lại tà ác nháy mắt bao phủ toàn thân bọn họ.

- Hung hồn!

Một cường giả hoàn toàn thay đổi sắc mặt, không dám bay đi trốn, hắn lập tức ngồi xếp bằng, dốc hết sức bảo vệ linh hồn. Hắn rất rõ ràng nếu không bảo vệ linh hồn thì linh hồn của hắn rất nhanh sẽ bị hung hồn cắn nuốt.

- Khấp Lão Quỷ!

Một cường giả khác giận tím mặt, rống to lên:

- Ngươi dám hố chúng ta? Nếu Áo công tử biết tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!

- A...

Hắn mới hét một câu thì thất khiếu bắt đầu đổ máu, tiếp đó mắt mở tròn xoe, ngã xuống đất, linh hồn đã bị cắn nuốt.

Cường giả còn lại cũng không kiên trì quá lâu, rất nhanh linh hồn tiêu tan, khói đen dọc theo một con đường nhanh chóng tuôn lên trên. Khấp Lão bố trí trong khoảng thời gian này là khiến hung hồn dọc theo đường hầm đi lên, đi công kích nhóm Vũ đại nhân.

Hung hồn cắn nuốt linh hồn của hai cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, thực lực tăng nhiều, lao nhanh lên trên, rất nhanh thông qua đường hầm đặc biệt lên mặt đất.

Lục Ly cảm giác được, hắn không có do dự, lắc người đi vào trong Pháp Giới. Loại chuyện này cũng không thể sính anh hùng, linh hồn của hắn chỉ có thể so sánh Thánh Hoàng, bị hung hồn bao phủ hắn sẽ nháy mắt chết đi.

Tiểu Bạch có thần binh Chí Tôn, hung hồn này hẳn là vẫn chưa hoàn toàn lớn lên, cho nên Lục Ly không quá lo lắng, hắn không quan tâm sự sống chết của đám Vũ đại nhân.

Giờ phút này pháp trận vẫn chưa hoàn toàn phá vỡ, cho nên màn hào quang bên trên không chúng cường giả trốn không được, nhìn thấy khói đen tuôn ra, Tiểu Bạch không có bất cứ do dự, lắc người vọt tới, ngay mặt chống cự hung hồn cường đại này.

- Thụt lùi!

Thái Lão gầm lên khởi lai, trong tay hắn xuất hiện một dị bảo, báu vật này tỏa dải sáng màu tím chói lòa, hắn rót vào Nguyên Lực, dị bảo bay nhanh ra, chia làm vô số Ấn Thạch, cấp tốc xoay tròn, đánh vào khói đen.

Tiểu Bạch chặn ở đằng trước nhất, một hạt châu màu xanh trong đầu hắn lấp lánh ánh sáng, mặc kệ tuôn vào bao nhiêu thì hạt châu màu xanh đều có thể đánh tan. Hung hồn không có linh trí, không quan tâm gì cả, khóa chặt Tiểu Bạch không ngừng công kích.

- Tuyệt lắm!

Đám người Vũ đại nhân yên lòng, Tiểu Bạch chặn đứng hung hồn, tiếp đó Thái Lão liên tục công kích, hung hồn rõ ràng biến yếu, bị chấn sát chỉ là chuyện sớm hay muộn. Bọn họ tiếp tục công kích pháp trận, chuẩn bị hoàn toàn đánh mở pháp trận, đến lúc đó tiến hay lùi đều dễ dàng.

- Không được!

Khấp Lão ở bên dưới lộ vẻ mặt thất vọng. Thần binh Chí Tôn của Tiểu Bạch quá mạnh, hung hồn còn rất yếu, nếu lại cho hắn thời gian nửa năm thì tốt rồi, đến lúc đó hung hồn phỏng chừng có thể dễ dàng trấn áp Tiểu Bạch, tiện thể đánh chết đám người Vũ đại nhân.

- Đi thôi!

Khấp Lão khe khẽ thở dài, hắn còn không đi thì e rằng không đi được nữa. Khấp Lão vừa chuồn ra, đại trận này nổ tung, tiếp đó màn hào quang biến mất. Cùng lúc đó, vài luồng thần niệm khóa chặt Khấp Lão, Khấp Lão thầm giật mình, không có bất cứ do dự, hóa thành một luồng sáng bay vút đi trốn.

Khấp Lão vốn nghĩ sẽ mất hai, ba giây pháp trận mới có thể phá vỡ, nhưng không ngờ Vũ đại nhân chơi một đòn ác, khoảnh khắc phá pháp trận.

Thần niệm của Vũ đại nhân tập trung Khấp Lão, tức giận quát:

- Các ngươi bảo vệ tốt tiểu chủ, Du Phong, theo ta đi làm chết hắn!

Vũ đại nhân thật sự tức giận, vì sơ sẩy của hắn mà suýt chút toàn quân bị diệt. Cho nên hắn rất là áy náy và tự trách, giờ phút này phát hiện ra kẻ địch tự nhiên phải dốc hết sức ra tay, bắt lấy hoặc là làm thịt kẻ địch, bù đắp sai sót lúc trước.