Bất Diệt Long Đế

Chương 4593: Không cùng một cấp độ




Oong!

Cơ hồ cùng lúc đó, một bóng người xuất hiện cạnh nhóm Vũ Dương, Lục Ly thả ra vô ngân đạo thì tiềm ẩn lại đây, đến chỗ ba người, giọng hắn vang lên:

- Đều đừng kháng cự!

Một lực hút truyền đến, nhóm Vũ Dương biết là Thần Khí không gian, đều không có kháng cự bị Lục Ly thu vào. Quân sĩ quanh đó rốt cuộc phản ứng lại, toàn bộ định công kích Lục Ly.

Nhưng mà!

Không đợi bọn họ công kích, trong người Lục Ly tuôn ra ngọn lửa, nhiệt độ cao khủng bố ập đến, mười mấy Thánh Hoàng đứng gần lập tức bốc lửa, không ngừng gào thét.

Thánh Hoàng khác ở gần đó cũng bị thương, bọn họ hoảng loạn lùi lại phía sau, võ giả ở vòng ngoài hơn nữa đều bị dọa, điên cuồng lùi lại phía sau.

- Ha ha!

Lục Ly cười khẽ, thả ra vô ngân đạo, theo sau thân thể biến mất ở giữa không trung.

Tiểu Bạch cùng bốn chí cường giả, Lục Ly cơ hồ hành động cùng một lúc. Vừa rồi Lục Ly truyền âm với Tiểu Bạch là vì phối hợp hành động lần này, cứu Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương trước, đánh chết cường giả của Thiên Hà Hội không quá quan trọng.

Kế hoạch rất thành công, thậm chí vượt qua kế hoạch của Lục Ly. Sau khi tiềm ẩn trở về, Lục Ly phát hiện kế hoạch của mình hơi dư thừa. Lục Ly không ngờ Tiểu Bạch mạnh mẽ đến thế, một hơi diệt Phục Mạc.

Lục Ly cứu ra nhóm Vũ Dương đã không quá quan trọng trong mắt đám quân sĩ. Bọn họ chỉ nhìn thoáng qua rồi chuyển sang nhìn Tiểu Bạch, và bốn chí cường giả đang đánh nhau.

Mấy chí cường giả của Đào Nguyên Thành không nhúc nhích, trong mắt tràn đầy kiêng kỵ. Sức chiến đấu của cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn thật ra xấp xỉ như nhau, tối đa có trọng điểm vào công kích, có trọng điểm vào phòng ngự, có trọng điểm vào linh hồn.

Cho nên cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn rất khó đánh chết cường giả cùng cấp bậc, trừ phi tình huống đặc biệt như tập kích, hay là hai công kích một.

Tiểu Bạch đánh chết trực diện đường đường đường chính chính, Phục Mạc là cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn khá mạnh, cho nên rất dọa người. Quan trọng nhất là Phục Mạc bị hư ảnh nuốt vào, tiếp đó lặng lẽ chết, điều này rất kỳ dị.

Thiên phú thần thông của tiên thú!

Trong đầu đám võ giả hiện ra ý nghĩ này, vắt óc suy nghĩ toàn bộ Tiên Vực có chủng tộc tiên thú nào có thần thông mạnh như vậy?

- Trở về!

Chỉ qua hai giây, một chí cường giả của Đào Nguyên Thành dường như nhớ đến điều gì, hắn hoàn toàn thay đổi sắc mặt trầm giọng quát một tiếng, đảo ngược xuống. Cường giả khác đều phục tòng mệnh lệnh đi theo bay về, trong thành trì lại mở ra đại trận hộ thành.

Một chí cường giả ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn cường giả Đào Nguyên Thành ra lệnh, hỏi:

- Nhị trưởng lão, tình huống gì?

Nhị trưởng lão liếc hướng Tiểu Bạch, môi mấp máy nói:

- Các ngươi đã quên chuyện xảy ra hơn năm nghìn bảy trăm năm trước sao?

- Hơn năm nghìn bảy trăm năm trước?

Mấy chí cường giả chớp chớp mắt, có chút mơ hồ, một chí cường giả tỉnh ngộ lại, giật mình kêu lên:

- Nhị trưởng lão, ngươi đang nói Đông...

- Suỵt!

Nhị trưởng lão làm động tác tay, những trưởng lão khác trong mắt đều lộ ra vẻ hoảng sợ, suy nghĩ một hồi phát hiện dường như rất giống với tin đồn.

Hơn năm nghìn bảy trăm năm trước phát sinh một việc lớn, Đông Cảnh Chi Vương huyết tẩy một đại tộc, diệt ba Đại Viên Mãn, hơn nữa hắn giây giết ba Đại Viên Mãn.

Trận chiến ấy cũng không có quá nhiều võ giả vây xem, đại tộc kia cơ hồ đều bị diệt sát. Nhưng có mấy con cá lọt lưới đồn ra ngoài, còn truyền ra sát chiêu khủng bố của Đông Cảnh Chi Vương, dường như hơi giống với Tiểu Bạch?

Tức là, công tử trẻ này rất có thể là nhi tử của Đông Cảnh Chi Vương!

- Đúng, đúng!

Một trưởng lão gật gù nói:

- Vừa rồi hắn nói Tất tộc là cái thá gì, Nguyệt gia chẳng là cái gì, chỉ có hắn mới có tư cách nói lời này.

Những trưởng lão khác đều tỉnh ngộ lại, phía trước bọn họ không có suy xét đến điểm này, nếu như là nhi tử của Đông Cảnh Chi Vương thì đúng là có tự tin đó.

Bởi vì năm đó Đông Cảnh cùng Nam Cảnh khai chiến, Đông Cảnh đánh cho Nam Cảnh chủ động cầu hòa. Đối với nhi tử của Đông Cảnh Chi Vương thì Nguyệt gia là tướng thua dưới tay, tự nhiên chẳng là cái gì.

- Các ngươi ở lại đây, ta đi thỉnh thành chủ xuất quan, xem nên xử lý thế nào.

Nhị trưởng lão để lại một câu rồi đi nhanh, không phải thỉnh thành chủ đến đối phó Tiểu Bạch, mà là xem làm sao bình ổn lửa giận của Tiểu Bạch, nếu không thì Đào Nguyên Thành hôm nay xong đời.

Nhóm Tiểu Bạch chỉ có sáu cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, Đào Nguyên Thành đông hơn nhiều, nhưng cho bọn họ một vạn lá gan cũng không dám ra tay với nhóm Tiểu Bạch.

Đùa, đây là nhi tử của Đông Cảnh Chi Vương, đừng nói bọn họ, dù là Tất tộc hoặc Nguyệt gia cũng không dám động một sợi lông của Tiểu Bạch. Vị tiểu gia này đi ngang Nam Cảnh cũng không có cường giả dám động hắn.

Nếu không thể động Tiểu Bạch, vậy chỉ có thể rụt đuôi, thái độ nhận hèn phải tốt, tư thế xin lỗi phải đẹp mắt một chút.

Lỡ như vị Đông Cảnh thiếu chủ tức giận muốn diệt bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể đứng chờ chém. Bọn họ có thể phản kháng, hoặc nên nói bọn họ liều mạng có thể giết Tiểu Bạch, nhưng đến lúc đó bị diệt không chỉ có bọn họ, mà là toàn bộ tộc nhân của họ. Không cần Đông Cảnh Chi Vương ra tay, Nguyệt gia sẽ xuống tay.

Chiến đấu bên ngoài rất nhanh có kết quả, Tiểu Bạch mang theo mấy cường giả sao có thể quá yếu? Hai đánh một quá dễ dàng, hai trưởng lão Thiên Hà Hội đã bị thương, phỏng chừng rất nhanh sẽ bị diệt.

Chiến đấu bên nhóm Lê Hành đã dừng từ lâu, đám người Lê Hành không trốn, rất nhiều võ giả nhìn thấy Lục Ly xuất hiện đều cực kỳ kích động, một số võ giả còn nhớ mặt Lục Ly.

Lê Hành và mấy công tử của Tử Thần lộ vẻ mặt vui sướng sống sót sau tai nạn. Trong mắt Lê Hành còn có một loại cảm xúc, đó là dày đặc đố kỵ.

Lục Ly biến mất mấy năm, có thể mang theo mấy cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn trở về? Người này là thiên mệnh chi tử sao? Tất cả chuyện tốt trên thế giới này đều bị hắn chiếm cứ rồi sao?