Bất Diệt Long Đế

Chương 4594: Hai bên trái phải




Ban đầu trong Tử Thần, Lê Hành vốn là trung tâm của thế hệ trẻ, sau khi Lục Ly đến thì chiếm lấy địa vị của hắn, rồi đến Tiên Vực, Lục Ly dễ dàng lên cao thành trung tâm của Vấn Tiên Cung, lại đè đầu hắn.

Hiện tại, hắn cảm giác Lục Ly đã hoàn toàn vượt qua hắn, hắn không cùng cấp độ với Lục Ly.

Chốc lát sau, hai cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn bị xử lý. Quân sĩ của Thiên Hà Hội đã sớm chạy gần hết, chỉ còn lại mấy chục người phe tử trung.

Bùm bùm bùm!

Một chí cường giả tiện tay giải quyết luôn vài quân sĩ còn sót lại, thu hết nhẫn không gian rồi bay về.

Tiểu Bạch đã biến thành hình người, hắn nhìn Lục Ly, hỏi:

- Phá thành này không?

Vừa rồi có mấy chí cường giả từ trong thành này bay ra, rõ ràng chuẩn bị hỗ trợ, tính khí của Tiểu Bạch không quá tốt. Nếu Lục Ly nói phải phá thì Tiểu Bạch sẽ diệt thế lực của Đào Nguyên Thành.

- Thôi đi!

Lục Ly suy nghĩ một hồi lắc đầu, cường giả của thành trì này tuy có ý tưởng nhưng cuối cùng không ra tay, Lục Ly lười giết. Hắn cảm thụ được sát tính của Tiểu Bạch rất nặng, nếu phá thành thì phỏng chừng trong thành sẽ sinh linh đồ thán.

Oong!

Vào thời khắc này, màn sáng trong thành đột nhiên mở ra, bảy chí cường giả bay ra khỏi thành. Lục Ly híp mắt lại, hắn không định gây sự, chẳng lẽ đám ngố Đào Nguyên Thành tính chơi?

Trong mắt Tiểu Bạch tăng vọt sát khí, ánh mắt khó chịu nhìn đám cường giả, nói thật lòng, hắn thật sự không quan tâm, hắn liều mạng thì một mình dư sức diệt bảy chí cường giả.

Đám Lê Hành căng thẳng, bọn họ cho rằng đã vượt qua nguy cơ, nhưng không ngờ lại có phức tạp? Nếu nhóm Lục Ly không đánh lại thì có lẽ bọn họ không trốn được.

Một lão nhân mặc áo hoa, đầu đội vũ quan từ xa đã cười tủm tỉm nói:

- Chào chư vị đại nhân!

Lão nhân bay đến trước mặt nhóm Lục Ly, Tiểu Bạch, bảy chí cường giả chủ động khom người vái chào, thái độ cung kính vô cùng.

- A?

Đám người Lê Hành xoe tròn mắt, lúc trước Thiên Vấn mang theo bọn họ lại đây, Đào Nguyên Thành rõ không giúp bọn họ. Sau đó cường giả Đào Nguyên Thành định giúp nhóm Phục Mạc, sao chớp mắt đã thay đổi thái độ nhanh như vậy?

Lão nhân đội vũ quan khom người vái chào rồi nhìn Tiểu Bạch, phi thường khách khí nói:

- Vị này chính là Lục công tử? Tại hạ là thành chủ của Đào Nguyên Thành, Kỳ Đông Liễu, lúc trước lão hủ luôn bế quan, thuộc hạ không hiểu chuyện, nghe nói mạo phạm chư vị? Lão hủ cố ý lại đây thỉnh tội, muốn đánh muốn giết tùy ý Lục công tử!

Thái độ của thành chủ Đào Nguyên Thành rất tốt, làm tư thái nhận đánh nhận phạt, cho dù Tiểu Bạch muốn giết năm chí cường giả đều tùy ý. Đây là cách làm rất thông minh, sát khí trong mắt Tiểu Bạch rõ ràng giảm xuống.

Tiểu Bạch bĩu môi lười để ý, ánh mắt nhìn qua Lục Ly, ý tứ là Lục Ly làm chủ.

Lục Ly suy nghĩ một hồi, lúc nãy hắn đã không muốn truy cứu, thành chủ Đào Nguyên Thành hiểu chuyện như vậy, thôi thì bỏ qua chuyện này.

Nhưng nếu người khác chủ động đưa mặt lên cho bọn họ đánh mà hắn không đánh cũng uổng. Sẽ làm mất danh tiếng và thân phận của Tiểu Bạch, đòi bồi thường thì kỳ, có vẻ không phóng khoáng.

Hắn mở miệng nói:

- Mỗi người tự tát hai cái, việc này cho qua.

Tiểu Bạch vừa nghe mắt sáng lên, gật đầu nói:

- Lão đại nói đúng, cứ làm vậy đi!

- Lão đại?

Thành chủ Đào Nguyên Thành và mấy chí cường giả hơi híp mắt lại, lão đại của Lục Tiểu Bạch? Cấp Đế này lợi hại như vậy sao? Đám người Lê Hành suýt rớt tròng mắt.

Trước đó Lê Hành cảm giác mình không cùng cấp bậc với Lục Ly, hiện tại cảm giác mình không có tư cách so sánh với Lục Ly. Lê Hành bỗng cảm thấy rất bi ai, cùng đi ra từ Tử Thần mà sao chênh lệch lớn quá vậy?

- Tự tát mình hai cái?

Mấy chí cường giả sắc mặt đỏ lên, tất cả võ giả đang nhìn, bọn họ bị nhục nhã như vậy thì về sau làm sao lăn lộn trong thành? Sau này còn có uy nghiêm gì nữa?

Thành chủ Đào Nguyên Thành cũng ý thức được điểm này, cho nên cũng có chút chần chừ.

Tiểu Bạch chờ một lúc thì tức giận, lạnh lùng hỏi:

- Như thế nào? Không hài lòng sao? Hay là đổi loại khác?

Thành chủ Đào Nguyên Thành bừng tỉnh, rối rít nói:

- Vừa lòng, vừa lòng!

Năm trưởng lão vừa bay ra liếc nhau, cắn răng giơ tay tát hai bên mặt trái phải.

Bốp bốp bốp bốp bốp bốp!

Vài tiếng vang trong trẻo, võ giả Đào Nguyên Thành ngây người, nhóm Lê Hành cũng ngây ngẩn.

Nhóm Lục Ly hiện tại dữ dội đến thế sao? Không chiến mà khiến người cúi đầu? Đó là cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, tự tát mình hai cái? Làm vậy khó chịu còn hơn giết bọn họ.

- Được rồi, cút đi!

Tiểu Bạch rất kiêu ngạo phất tay, mấy cường giả Đào Nguyên Thành như được đại xá, toàn bộ khom người vái chào bay về trong thành.

Tiểu Bạch thế này mới khoát tay nói:

- Lão đại, chúng ta trở lại chứ?

- Đợi đã!

Lục Ly nhìn qua nhóm Lê Hành, ngẫm nghĩ nói:

- Vấn Tiên Cung đã không có, các ngươi nguyện ý đi theo ta thì qua đây, không muốn thì tự mình đi lang bạt.

Lục Ly nói câu này chủ yếu là cho đám Lê Hành nghe, hắn không muốn quản quân sĩ của Vấn Tiên Cung. Đám Lê Hành nói sao thì đều đến từ Tử Thần, tuy rằng quan hệ không tốt, nhưng có thể chăm sóc được thì cố gắng, tiện tay thôi.

- Chúng ta nguyện ý đi theo Lục đại nhân, quên mình phục vụ vì Lục đại nhân!

Mười mấy quân sĩ của Vấn Tiên Cung lập tức trầm giọng nói, ai biết quanh đây có truy binh của Thiên Hà Hội không? Ai biết có thể chạy trốn được không?

Nhóm Lục Ly lợi hại như vậy, một câu nói khiến trưởng lão của Đào Nguyên Thành tự tát mình, dù là hội trưởng Thiên Hà Hội cũng không uy phong bá khí được như vậy.

Càng nhiều võ giả phản ứng lại:

- Chúng ta nguyện đi theo Lục đại nhân, nguyện quên mình phục vụ vì Lục đại nhân!

Đám Lê Hành nhìn nhau một cái, Lê Hành miễn cưỡng cười nói:

- Lục Ly, lần này đa tạ ngươi, về sau xin chăm sóc nhiều hơn.

Lê Hành cúi đầu, trong Tiên Vực mấy năm nay đã bẻ gãy ngạo cốt trong lòng hắn. Tiên Vực không dễ lăn lộn như Lê Hành nghĩ, muốn tìm cơ hội đột phá cần có môi trường tốt, đi theo Lục Ly rõ ràng sẽ có ngày lành.

- Vậy đi thôi!