Bất Diệt Long Đế

Chương 4592: Tiểu Bạch phát uy (2)




Phục Mạc hầu như không suy nghĩ đã lạnh lùng nói:

- Không thể thả ba võ giả này, bọn họ giết nhiều võ giả của Thiên Hà Hội chúng ta, Thiên Hà Hội tuyệt đối không nuốt trôi cơn tức này!

Vèo!

Tiểu Bạch bay ra chiến thuyền, Vũ đại nhân đi theo phía sau hắn, bốn cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn khác cũng bay lên, thành hình quạt chậm rãi bay tới, rất nhanh xếp thành một hàng đường thẳng ập đến.

Lục Ly thì quay trở về khoang thuyền, đám người Phục Mạc chỉ lo chú ý nhóm Tiểu Bạch, không để ý Lục Ly. Sau khi Lục Ly đi vào khoang thuyền thì hoàn toàn quên hắn.

Lục Ly đi vào liền thả ra vô ngân đạo, theo sau lặng lẽ âm thầm vòng ra sau đám võ giả. Nguyên nhân không có trực tiếp ra tay thì Lục Ly lo lắng nhóm Vũ Dương bị giết. Ba người Vũ Dương cách Phục Mạc không xa, trên người bị thương nặng, Phục Mạc tùy tay một kích là ba người sẽ chết ngay, Chủ Thần cũng không cứu được.

Tiểu Bạch chậm rãi sấn tới trước, cực kỳ ngông cuồng nói:

- Thiên Hà Hội các ngươi là cái thá gì, Tất tộc là cái thá gì? Dù là Nguyệt gia cũng chẳng là gì với tiểu gia. Tiểu gia hỏi ngươi câu cuối, có chịu thả ngươi không? Nếu không thả thì tiểu gia bắt đầu giết!

Tiểu Bạch quá cuồng, nói thẳng Tất tộc là cái thá gì, khiến võ giả ở xung quanh và đám võ giả trong Đào Nguyên Thành xáo động. Chẳng lẽ công tử trẻ này đến từ siêu cấp đại tộc?

Nguyệt gia?

Nam Cảnh có mấy Nguyệt gia, nghe giọng điệu của Tiểu Bạch chẳng lẽ nói đến Nguyệt gia của Nam Cảnh Chi Vương? Tiểu công tử này rốt cuộc có lai lịch gì? Sao láo thế?

- Chắc khoác lác thôi?

Phục Mạc chưa thấy hình của Tiểu Bạch, hắn ngẫm nghĩ, cho rằng Tiểu Bạch khoác lác. Nguyệt gia là gia tộc Nam Cảnh Chi Vương, đây là hào môn đứng đầu nhất Tiên Vực, Nguyệt gia mà không là cái thá gì thì chẳng lẽ Tiểu Bạch là hậu đại của Chủ Thần?

Quả thực vớ vẩn!

Phục Mạc nháy mắt với một trưởng lão, trưởng lão kia lập tức truyền âm với một chí cường giả trong Hồ Thạch Mãnh, bắt đầu cầu viện.

Bên Tiểu Bạch có sáu cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, bên bọn họ chỉ còn lại ba người, Phục Mạc bị thương, nếu đánh nhau thì ba người chắc chắn không chịu nổi. Trong Đào Nguyên Thành có bảy, tám chí cường giả, chỉ cần Đào Nguyên Thành nguyện ý hỗ trợ thì sợ gì nhóm Tiểu Bạch?

Đàm phán với Đào Nguyên Thành cần thời gian, bên Phục Mạc bắt đầu câu giờ, hắn chắp tay hỏi:

- Chư vị rốt cuộc đến từ đâu? Chỉ cần báo cho tại hạ thì có khả năng sẽ thả người.

- Ngươi là cái thá gì?

Tiểu Bạch kiêu căng nói:

- Chỉ bằng vào ngươi cũng có tư cách hỏi lai lịch của tiểu gia? Một câu thôi, có thả không? Không thả thì chúng ta ra tay.

- Chuyện này... để ta suy nghĩ.

Phục Mạc thoạt trông có chút chần chừ, ánh mắt liên tục liếc sang trưởng lão bên cạnh, muốn đợi hắn xác định Đào Nguyên Thành có chịu hỗ trợ không.

- Được rồi!

Vài giây sau, trưởng lão đứng bên cạnh trên mặt lộ ra nét vui mừng, hắn nhẹ gật đầu, Phục Mạc cảm thấy tự tin tăng lên nhiều.

Cơ hồ cùng lúc đó, màn sáng trong thành lóe sáng rồi biến mất, năm bóng dáng trong thành phóng lên cao.

Trưởng lão của Thiên Hà Hội thuyết phục được cường giả của Đào Nguyên Thành, cường giả bên này nguyện ý hỗ trợ phần lớn là vì nể mặt Tất tộc. Vừa rồi Tiểu Bạch nói Tất tộc là cái thá gì đã chọc giận cường giả của Đào Nguyên Thành.

Đào Nguyên Thành không đắc tội Tất tộc nổi, miễn cưỡng xem như thế lực phụ thuộc, nếu bị Tất tộc biết có võ giả nhục mạ bọn họ mà Đào Nguyên Thành thờ ơ thì bọn họ sẽ có rắc rối lớn.

- Ra tay!

Màn sáng trong thành trì biến mất cũng là lúc Tiểu Bạch rống to một tiếng, thân thể lóe tia sáng trắng, biến về bản thể.

Bản thể hắn rất nhỏ, nhưng hắn há mồm phát ra tiếng rống kinh thiên, trên đỉnh đầu xuất hiện một hư ảnh to lớn.

Hư ảnh này giống hệt bản thể của Tiểu Bạch, nhưng to gấp nghìn lần, có ma lực kỳ dị khiếp hồn người. Hư ảnh ngửa mặt trời rít gào, mở ra miệng rộng, bụng cũng nhanh chóng xẹp xuống.

- Cái này...

Khi hư ảnh mở ra miệng rộng, tất cả võ giả đều cảm giác linh hồn rung động, cảm giác toàn bộ thế giới vào thời khắc này biến mất, chỉ còn lại hư ảnh khổng lồ kia.

Cảnh tượng tiếp theo khiến tất cả võ giả đều trợn mắt há hốc mồm, hư ảnh Tiểu Bạch há mồm phun ra một luồng khí màu trắng, luồng khí chớp mắt bao phủ Phục Mạc vào.

Phục Mạc dường như ngây người, căn bản không biết trốn tránh, mặc cho dòng khí màu trắng bao phủ.

Sau khi Phục Mạc bị bao phủ thì không bị gì, chẳng qua thân thể như bị trói buộc, hoàn toàn không thể động.

Bụng của hư ảnh nhanh chóng phình to, dòng khí trắng bay ngược về, Phục Mạc bị kéo bay về theo, cuối cùng Phục Mạc bị hư ảnh... nuốt vào miệng rộng.

Qua một giây, bản thể Tiểu Bạch tỏa ánh sáng trắng, hư ảnh bên trên biến mất.

Khiến chúng cường giả trố mắt líu lưỡi là Phục Mạc bị hư ảnh Tiểu Bạch nuốt vào cũng biến mất, giữa không trung chỉ còn lại một chiếc nhẫn không gian, một thanh trường kiếm, còn có một bộ giáp hoa lệ.

Trường kiếm là vừa rồi Phục Mạc cầm trong tay, áo giáp cũng giống như bộ hắn mặc, nhẫn không gian lơ lửng ở giữa không trung tỏa thần quang.

Sao tổng như... chủ nhân chết nên tự động thoát khỏi?

Vô số thần niệm quét đến, rất nhanh đều nhận định một sự thực, đó là Phục Mạc đã chết. Phục Mạc bị giây giết, không phải đánh lén, là đường đường chính chính giây giết, khiến người không cách nào kháng cự.

- Đây là... thần thông gì vậy? Có thể giây giết cùng cấp?

Tất cả cường giả và quân sĩ đều ngơ ngẩn, đám chí cường giả bay lên từ Đào Nguyên Thành cũng bị dọa, một chiêu giây giết một cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, Tiểu Bạch chẳng lẽ là Đại Viên Mãn?

Phục Mạc không phải cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn bình thường, vị này xếp hạng rất cao trong Thiên Hà Hội, sức chiến đấu rất mạnh. Ngay cả hắn đều bị giây giết, vậy Tiểu Bạch có thể giây giết tất cả chí cường giả.

Vèo vèo!

Khi đám cường giả, quân sĩ ngây người thì bốn cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn đi theo Tiểu Bạch hành động, hai người một tổ chia nhau tấn công một trưởng lão Thiên Hà Hội. Chỉ có Vũ đại nhân không động, thủ hộ bên cạnh Tiểu Bạch.