Bất Diệt Long Đế

Chương 4571: Còn nhớ ta không?




Đỉnh kia chậm rãi chuyển động, từng dải sáng lấp lánh, nắp đỉnh có dòng khí màu tím rũ xuống, là dòng khí màu tím này trấn áp cường giả và tiểu thú ở bên dưới.

Tiểu thú hình thể rất nhỏ, chỉ cỡ đầu người, toàn thân trắng tinh không một cọng lông tạp, ngoại hình thoạt trông vừa giống chó vừa giống mèo con, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.

Đương nhiên giờ phút này không thấy nó đáng yêu chút nào, thân thể nằm sấp xuống đất, toàn thân đẫm máu, trong tai mũi mắt chậm rãi tràn ra máu tươi, mắt khép, hơi thở yếu ớt, rõ ràng đã hôn mê.

Lục Ly nhận ra Tiểu Bạch ngay, tuy lớn hơn một chút nhưng vẻ ngoài đó, hơi thở đó, dù Lục Ly thành quỷ cũng không thể quên. Lục Ly nhìn bộ dạng của Tiểu Bạch, mắt ướt nước.

Trong mơ hồ, hắn dường như nhìn thấy sơn động trong Hàn Vân Sơn, cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt Tiểu Bạch. Khi đó Tiểu Bạch thoạt trông giống như một con chuột nhỏ, thể tích tuy nhỏ nhưng có thể áp chế chuột đá trong sơn động.

Khi đó Tiểu Bạch bay vào bao tải sau lưng Lục Ly, vẫn luôn đi theo hắn, cùng với hắn chuyển chiến Thiên Đảo Hồ, đi Thần Khải Thành, đi Cửu Giới, đi Thần Giới...

Tiểu Bạch cùng hắn cùng nhau lớn lên, theo hắn chinh chiến bốn phương, cứu mạng hắn vô số lần, giúp đỡ hắn vượt qua rất nhiều kiếp nạn, không có Tiểu Bạch thì Lục Ly đã sớm biến thành xương trắng.

Ở Thần Giới, Tiểu Bạch mất tích, Lục Ly còn nhớ kỹ ngay lúc đó dường như là Ác Ma xâm nhập, Lục Ly khiến Tiểu Bạch ở giữa không trung tiếp tục tôi thể, chờ khi hắn tìm nó thì Tiểu Bạch mất tích.

Thần Giới, Nhị Trọng Thiên, Tam Trọng Thiên, Thiên Hoang Tinh Vực, Thiên Loạn Tinh Vực rồi đến Tiên Vực.

Lục Ly không nhớ đã qua bao nhiêu năm, nhưng chắc chắn hơn một nghìn năm. Nói đến thì thời gian Tiểu Bạch ở chung với hắn không dài, so với hơn một nghìn năm thì thật ngắn ngủi, nhưng trong lòng Lục Ly thì Tiểu Bạch vẫn luôn vô cùng quan trọng, như đệ đệ ruột của hắn, mức độ quan hệ thân mật còn hơn nhóm người Lục Chính Dương.

Hơn một nghìn năm, hắn lại nhìn thấy Tiểu Bạch, không có cảm giác xa lạ, ngược lại cảm giác vô cùng thân thiết, giống như là nhìn thấy đệ đệ thất lạc nhiều năm.

- Tiểu Bạch, Tiểu Bạch!

Lục Ly nghẹn ngào kêu mấy tiếng, các ánh mắt nhìn qua.

Vũ đại nhân ở bên trong, hắn nghe thấy tiếng kêu của Lục Ly, trong mắt lộ ra một chút tức giận, lạnh lùng quát:

- Tang Hồ, ai cho ngươi mang Hỏa Ma vào?

- Hỏa Ma?

Sắc mặt của đám cường giả đều lạnh xuống, Hỏa Ma không mời mà đến, hắn muốn làm cái gì? Chẳng lẽ là mưu hại Lục Tiểu Bạch? Mấy cường giả đều quắc mắt, sát khí đằng đằng khóa chặt Lục Ly.

Một cường giả tức giận quát:

- Bắt lấy hắn rồi tính tiếp!

Vũ đại nhân mặt không cảm xúc không nói chuyện, hiển nhiên là mặc nhận điểm này. Thế là lập tức có sáu, bảy cường giả lao về phía Lục Ly, bao vây hắn lại.

Oong!

Vào thời khắc này, Tiểu Bạch trên đài cao đột nhiên thân thể tỏa ánh sáng nhạt, hơi hé mắt ra, dường như nó có cảm ứng, nhìn về phía Lục Ly.

Mắt Tiểu Bạch mơ hồ khi nhìn Lục Ly, trông thấy đám cường giả định xuống tay với hắn thì môi mấp máy nói chuyện:

- Dừng tay!

Giọng của Tiểu Bạch rất nhỏ, nghe hụt hơi, rất suy yếu. Nhưng lời nói của Tiểu Bạch giống như là thánh chỉ, toàn bộ cường giả đều giật nảy mình không dám động.

Vũ đại nhân nhìn qua, lập tức sốt ruột nói:

- Tiểu chủ, ngươi đừng nói chuyện, hãy giữ thể lực.

Lục Ly vốn muốn thả ra vô ngân đạo tiềm ẩn, sau đó dùng lửa kinh sợ chúng cường giả. Nghe thấy giọng của Tiểu Bạch thì Lục Ly vụt ngoái nhìn, cùng nó ánh mắt giao nhau.

Lục Ly rùng mình, trên mặt hắn ánh sáng chợt lóe, lộ ra bộ dạng vốn có, hắn trầm giọng quát:

- Tiểu Bạch, ngươi còn nhớ ta không?

Mắt Tiểu Bạch mờ mịt, hơi híp lại, ngơ ngẩn xem Lục Ly thật lâu mới nói:

- Ta... không nhận biết ngươi, nhưng cảm giác ngươi rất thân thiết, giống như . . người thân.

- A...

Các cường giả bốn phía sửng sốt, lúc trước Hỏa Ma nói quen biết Lục Tiểu Bạch, không ngờ đúng thật. Toàn trường chỉ có Vũ đại nhân sắc mặt âm trầm, nhưng không xen lời vào.

- Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai...

Tiểu Bạch lại nói một câu rồi mắt chậm rãi khép lại, trực tiếp hôn mê. Những võ giả có mặt liếc nhau, có chút chần chừ.

Lục Ly và Tiểu Bạch là quen biết cũ, dường như đặc biệt thân thiết với Lục Ly? Vậy tại sao lúc trước Vũ đại nhân nói Lục Tiểu Bạch không muốn thấy Lục Ly?

Hay là Vũ đại nhân căn bản không đưa tin cho Tiểu Bạch? Nhìn biểu cảm của Vũ đại nhân không có vẻ gì là bất ngờ, xem ra đã biết quan hệ giữa Lục Ly và Tiểu Bạch?

- Tiểu Bạch không nhận biết ta?

Bên này, Lục Ly có chút sững sờ, chẳng lẽ là thời gian trôi qua quá lâu? Tiểu Bạch quên hắn? Nhưng suy nghĩ một hồi Lục Ly lại cảm thấy không đúng. Tiểu Bạch rõ ràng có cảm giác thân thiết với hắn, nếu như là không nhận biết hắn thì sao thấy thân thiết được?

- Phải rồi, phong ấn ký ức!

Lục Ly rất nhanh tỉnh ngộ lại đây, cũng hiểu tại sao Vũ đại nhân không có đưa tin cho tiểu bạch.

Năm đó ký ức của Lục Linh bị phong ấn, Thánh Hoàng bình thường sử dụng thủ đoạn này dễ như chơi, càng miễn bàn Đông Cảnh Chi Vương.

Nhi tử của mình lưu lạc bên ngoài, khó khăn lắm mới tìm trở về, tự nhiên suy nghĩ kỹ nên bồi dưỡng cho tốt. Nếu phải bồi dưỡng, vậy không thể khiến hắn chạy loạn, nếu không thì Tiểu Bạch ba ngày hai lần chạy đi Thần Giới tìm Lục Ly, sao yên ổn tu luyện?

Hơn nữa trước kia Tiểu Bạch xem như phượng hoàng rơi vào ổ gà, làm bằng hữu với mấy con gà mái. Đông Cảnh Chi Vương tự nhiên không hy vọng Tiểu Bạch tiếp tục lăn lộn với nhóm Lục Ly, cho nên phong ấn ký ức cũ cũng là lẽ thường.

Vũ đại nhân rõ ràng điểm này, ước chừng Đông Cảnh Chi Vương phái Vũ đại nhân đến bảo hộ, trông chừng Tiểu Bạch, cho nên không muốn Tiểu Bạch và Lục Ly nhận nhau, ảnh hưởng Tiểu Bạch tu luyện. Không cho Lục Ly gặp Tiểu Bạch, cũng không có giết hắn, mà là lễ độ đuổi Lục Ly đi.

Tuy Tiểu Bạch bị phong ấn ký ức nhưng chuyện trước kia quá quan trọng với nó, trong đầu mơ hồ có một ít ký ức. Cho nên bản thân nó gọi là Lục Tiểu Bạch, sửa tên thành trì là Thần Khải Thành, đây là ký ức ở sâu trong linh hồn.