Bất Diệt Long Đế

Chương 4490: Sợ cái gì đến cái đó




Trong khoảng thời gian này Lục Ly luôn luyện thể, tu luyện linh hồn, tu luyện Nguyên Lực. Trừ ba việc này ra Lục Ly không biết làm gì khác, chẳng lẽ ngồi ở khoang thuyền thẫn thờ?

Tốc độ chiến thuyền rất nhanh, trên thuyền treo lơ lửng một lá cờ màu đỏ máu, chính giữa cờ có hình một thanh loan đao, đây là dấu hiệu của Đông Linh Phủ, lá cờ này coi như có chút mặt mũi, ít nhất nhiều thế lực trong Nam Cảnh sẽ không cố ý đến gây hấn.

Đương nhiên, chiến thuyền này sẽ không nghênh ngang bay đi, tuyến đường bay đều được lên kế hoạch, sẽ cố ý vòng qua khu vực một số lão ma tuyệt thế chiếm cứ, cũng từ xa vòng qua đại thành của một vài thế lực lớn, tránh cho xung đột.

Lục Ly không quan tâm, nếu xảy ra chuyện, vậy mọi người cùng nhau xong đời. Hơn nữa có ba cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, bọn họ cũng không phải không có cơ hội chạy trốn, nếu xảy ra tình huống ngoài ý muốn thì nhanh chân bỏ chạy. Huống chi hắn còn có Pháp Giới, chỉ cần không phải bị giây giết, hắn lập tức đi vào Pháp Giới.

Ầm!

Bay bốn, năm ngày, đằng trước đột nhiên rơi xuống một tia sét. Khi thần uy thiên địa khủng bố kia giáng xuống, Lục Ly lập tức bị bừng tỉnh, thần niệm của hắn quét ra ngoài. Hắn phát hiện chiến thuyền nháy mắt chuyển hướng, sét không đánh xuống, mà là đánh vào núi lớn ở bên cạnh, núi lớn chia năm xẻ bảy, bị đánh nát.

Lục Ly thầm thở phào, tầng trên có ba cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, dù sét đánh xuống thì ba cường giả này cũng có thể chặn đứng đúng không?

Chiến thuyền tiếp tục tiến lên, rất nhanh vào đêm, trong lòng Lục Ly âm thầm có chút đề phòng. Hắn sợ nhất là ban đêm xảy ra vấn đề, một khi rơi vào Ngạc Dạ, trong chiến thuyền chém giết nhau thì cục diện nguy hiểm.

Chiến thuyền cũng không có thả chậm tốc độ, một lời truyền âm vang lên trong tai tất cả võ giả:

- Thỉnh mọi người yên tâm, chúng ta có một vị chí cường giả trời sinh đặc biệt mẫn cảm với Ngạc Dạ, nếu rơi vào khu vực Ngạc Dạ thì chúng ta sẽ lập tức quay đầu, cũng sẽ nhắc nhở mọi người, cho nên các ngươi có thể an tâm tu luyện nghỉ ngơi.

Lục Ly nghe vậy thì yên lòng, Thánh Hoàng này sẽ không nói dối, nếu không thì là vả mặt chí cường giả nhà bọn họ. Cho nên không cần lo Ngạc Dạ, an nhàn nghỉ ngơi tu luyện thì tốt rồi.

Kế tiếp hơn một tháng phi thường an toàn và yên lặng, Lục Ly đang tu luyện nên không có cảm giác, thoáng chốc đã qua một tháng rưỡi. Tốc độ của chiến thuyền này rất nhanh, phỏng chừng miễn cưỡng có thể so sánh cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, giờ phút này đã vượt qua không biết bao nhiêu nghìn dặm đường.

- Nếu cứ bình tĩnh như vậy mãi thì tốt rồi.

Trong lòng Lục Ly âm thầm cầu nguyện, hắn cũng không phải đến rèn luyện, không hy vọng xảy ra chuyện gì. Nam Cảnh an toàn hơn Đông Cảnh nhiều, nếu xảy ra chuyện trong Nam Cảnh thì có thể vượt qua Đông Cảnh nổi không?

Càng là sợ cái gì thì thứ đó càng đến.

Qua mười ba ngày sau, chiến thuyền mới vừa bay qua một sơn mạch lớn thì bên dưới đột nhiên truyền đến luồng hơi thở khủng bố, một luồng sáng trắng kinh thiên bùng lên, chém mạnh về phía chiến thuyền.

Đao khí này quá khủng bố, nhóm Lục Ly bị dọa, cảm giác khắp cả người phát lạnh, như rơi vào hầm băng. Tất cả võ giả trong lòng đều hiện ra cảm giác nguy cơ trí mạng, vô cùng mãnh liệt.

- Cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn!

Lục Ly hoàn toàn thay đổi sắc mặt, đang chuẩn bị đi vào Pháp Giới thì một chí cường giả ở tầng trên hừ lạnh một tiếng, tiếp đó trên người dâng lên vầng sáng màu vàng, ánh sáng khuếch tán ra, thoáng chốc hình thành một màn hào quang bao phủ chiến thuyền.

Cùng lúc đó, hai cường giả khác trong chiến thuyền hành động, thân thể như cuồng phong lao xuống, vang lên tiếng hừ lạnh:

- Dám tập kích chiến thuyền của Đông Linh Phủ ta?

Bùm!

Ánh đao bên dưới chém mạnh vào màn sáng màu vàng, màn hào quang bị vỡ nát, nhưng ánh đao cũng bị đánh tan, không mang đến tổn thương cho chiến thuyền. Nhưng tất cả võ giả trong chiến thuyền cảm giác được khí huyết cuồn cuộn, một ít cấp Đế còn bị chấn thương.

Vèo!

Lục Ly lắc người xuất hiện bên ngoài khoang thuyền, rất nhiều võ giả cũng đi ra. Thần niệm quét xuống dưới, trong mắt nhiều võ giả tràn ngập hoảng sợ, thần tiên đánh nhau, làm ơn đừng vạ lây bọn họ.

Bùm bùm bùm!

Thần niệm của Lục Ly quét qua, nhìn thấy ở bên dưới có ba bóng dáng lấp lóe không ngớt, tốc độ nhanh dọa người, thần niệm quét qua đều có chút không thấy rõ. Nhưng cường giả phía dưới kia khủng bố thật, lấy một chọi hai mà không yếu thế chút nào.

Vèo!

Chiến thuyền hóa thành sao băng bay đi, chí cường giả trên chiến thuyền không xuất động, mà là luôn ở trên chiến thuyền bảo hộ mọi người. Cũng vì chí cường giả này không đi, chứ không thì võ giả trên chiến thuyền đã sớm tản ra chạy trốn.

Chiến thuyền cấp tốc trốn chạy, bay nửa canh giờ sau, hai bóng người từ phía sau bay về, đúng là hai chí cường giả của Đông Linh Phủ, một người mang theo vết máu, rõ ràng bị thương.

- Được rồi, không sao rồi, mọi người an tâm đi!

Giọng của Thánh Hoàng kia lại vang lên, đám võ giả trên chiến thuyền đều như trút được gánh nặng.

Cô bé xinh xắn kia vỗ ngực, nói:

- Hai vị lão gia gia đánh chạy người xấu, lão gia gia thật lợi hại!

Cô bé nói chuyện khiến bốn phía chúng võ giả đều mỉm cười, có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn. Vừa rồi cường giả kia rất mạnh, nếu đao khí kia chém trúng người bọn họ thì toàn bộ võ giả đều phải tan xương nát thịt.

Chiến thuyền tiếp tục tiến lên, hai ngày tiếp theo luôn gió êm sóng lặng, chúng võ giả hoàn toàn an tâm, xem ra lão ma ở phía sau không đuổi theo đến nơi. Thời gian dài như vậy, muốn đuổi theo cũng khó.

Vèo!

Ngày thứ ba, phía sau đột nhiên vang lên tiếng gió xé, tiếp đó ba luồng hơi thở cường giả bỗng ập đến, vang tiếng rống to:

- Chó tạp Đông Linh Phủ, lần này xem các ngươi trốn đến đâu?

Xoẹt xoẹt xoẹt!