Bất Diệt Long Đế

Chương 4491: Mạnh ai nấy trốn




Vô số võ giả trong chiến thuyền hoàn toàn thay đổi sắc mặt, Lục Ly cũng lập tức vọt ra, thần niệm quét ra sau. Hắn tra xét được ba chí cường giả đuổi theo thì hắn biết lần này nhất định phải trốn, nếu không trốn thì rất có thể bị chém giết. Ba chí cường giả, tùy tiện thả ra một lần sát chiêu là chiến thuyền sẽ nổ tung, bọn họ cũng sẽ tan xương nát thịt.

Giọng một chí cường giả vang lên trong tai tất cả võ giả:

- Các ngươi tạm tản ra rút lui, nửa tháng sau tập hợp ở Tử Phong Sơn phía trước. Nếu nửa tháng sau chúng ta còn chưa xuất hiện thì chuyến hộ tống kết thúc tại đây, các ngươi có thể đi thành trì lân cận tìm phân đà của Đông Linh Phủ chúng ta, nhận lại Thiên Thạch!

Ba chí cường giả cùng hành động, lao nhanh về phía sau.

Các võ giả cũng bắt đầu cấp tốc chạy trốn, ngay cả Thánh Hoàng của Đông Linh Phủ cũng trốn. Bởi vì ba chí cường giả đuổi theo ở phía sau cực kỳ khủng bố, lúc trước lão ma kia lấy một chọi hai, hiện tại có thêm hai lão ma nữa, e rằng chí cường giả của Đông Linh Phủ không đánh lại.

Ba cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn này của Đông Linh Phủ không quá mạnh, nếu cực kỳ mạnh mẽ thì sao có thể làm công việc hộ vệ? Cho nên lần này rất có thể sẽ xảy ra chuyện, lỡ như ba cường giả này bị giết mà bọn họ không trốn là tất cả phải chết.

- Xui xẻo!

Lục Ly buồn bực phun ra một hơi, mới đi bao xa? Vốn phải bay sáu tháng, hiện tại mới bay hai tháng, tức là chỉ đi được một phần ba chặng đường.

Lục Ly cuối cùng hoàn toàn kiến thức cái loạn của Tiên Vực.

Lục Ly vận dụng Thần Ẩn thuật, hắn không có bay lên bầu trời, mà là bay sát mặt đất, hơi thở của hắn vốn đã không mạnh, thu lại hơi thở càng là chẳng chút bắt mắt.

Nhưng ba chí cường giả đuổi theo không để ý đám tôm tép bọn họ, sáu chí cường giả đánh với nhau, tất cả võ giả đều chạy trốn, không túm tụm lại mà là mạnh ai nấy bay đi trốn. Ai cũng không tin ai, tự nhiên sẽ không đi cùng nhau, lỡ như bị ám sát thì sao?

Lục Ly không dùng tốc độ nhanh nhất, bay từ từ, hắn bay một canh giờ sau, cũng không có cường giả truy sát đến gần, trong lòng hắn hơi ổn định lại. Xem ra chiến đấu bên kia còn chưa kết thúc, cho nên thời gian ngắn sẽ không có cường giả đuổi theo. Hắn hơi đi đường vòng, bay hướng đông bắc, như vậy ít nhất an toàn hơn chút.

Cứ bay đi tám canh giờ sau vào đêm, Lục Ly âm thầm đề phòng, làm ơn đừng gặp phải Ngạc Dạ. Lục Ly lại thả chậm tốc độ, đồng thời thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng tình huống bốn phía. Bên này là một mảnh hoang dã, hẳn là có rất nhiều mãnh thú, thậm chí có tiên thú tồn tại.

Lúc trước trên đường đi cũng gặp chúng nó, đầu tiên là bởi vì chiến thuyền tốc độ đủ nhanh, bay rất cao, chiến thuyền còn che chắn hơi thở của võ giả. Hơn nữa có cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn trấn giữ, dù bên dưới có một ít mãnh thú hoặc tiên thú cũng sẽ e ngại hơi thở cường đại của bọn họ mà không dám xằng bậy.

- Grào!

Bay hơn một canh giờ sau, đằng trước truyền đến tiếng rống kinh thiên, tiếng gầm chấn động sơn hà, Lục Ly cảm giác trái tim như bị giã mạnh, sắc mặt thoáng chốc nhợt nhạt.

Tiên thú!

Tuyệt đối là tiên thú cường đại, khoảng cách xa như vậy, chỉ một tiếng rống đã khiến hắn khí huyết cuồn cuộn, nếu tới gần thì không chừng một móng vuốt đập chết hắn rồi.

Lục Ly lập tức muốn vòng qua, nào ngờ cự thú rống một tiếng rồi yên lặng, khí huyết cường đại ập đến cũng biến mất, dường như nó mới thức giấc, tùy ý rống một tiếng, hoặc là bị tồn tại cường đại khác trấn áp?

Lục Ly lén lút vòng qua, bay mấy chục vạn dặm mới thở phào một hơi. Hắn có chút đau đầu, bay cao một chút thì mục tiêu lớn, dễ bị lão ma khác theo dõi. Bay thấp thì trong núi hoang có nhiều mãnh thú, tiên thú.

Bị lão ma theo dõi thì cơ hồ không thoát được, Lục Ly đành bay sát núi, hắn có Đại Đạo Chi Ngân, cảm giác lực rất biến thái, càng là mãnh thú, tiên thú mạnh mẽ thì khí huyết càng cường đại, hắn càng dễ cảm giác được.

Một buổi tối Lục Ly bay mấy ức vạn dặm, tuy rằng gặp một ít mãnh thú, nhưng một đường coi như thuận lợi, cũng không gặp phải Ngạc Dạ. Trời sáng sẽ an toàn hơn.

- Có võ giả!

Lại lần nữa tiến lên mấy trăm vạn dặm, Lục Ly cảm ứng được đằng trước có dao động không gian, hơn nữa dao động không phải một chỗ, rất rõ ràng đằng trước đang khai chiến.

Lục Ly không muốn cuốn vào loạn chiến, lặng lẽ vòng đi hướng tây. Không ngờ khi Lục Ly bay vòng mấy vạn dặm, chiến trường bên kia giết ra ba võ giả. Thần niệm của Lục Ly quét qua, phát hiện là một Thánh Hoàng mang theo một cô bé bay nhanh trốn, phía sau có một Thánh Hoàng đang truy sát.

- Là bọn họ?

Lục Ly biết cô bé kia, là cô bé đi chung một chiến thuyền với hắn. Cô bé rất xinh đẹp, giống như là tạc từ thủy tinh, bất cứ võ giả nhìn nàng một cái đều sẽ không quên.

Thánh Hoàng mang theo cô bé này đã bị thương, trên mặt tràn ngập kinh hoàng, một bên thả ra công kích, một bên liều mạng bay đi trốn, rất nhanh bay tới chỗ Lục Ly.

Lục Ly suy nghĩ một hồi, thân thể thoáng hiện ra, theo sau thả ra Linh Trận thuật bay vào mắt Thánh Hoàng truy sát ở phía sau. Thánh Hoàng kia không quá mạnh, chỉ cỡ Thánh Hoàng trung kỳ, cho nên dễ dàng trúng chiêu, ngây người tại chỗ.

- A?

Thánh Hoàng mang theo cô bé nhìn Lục Ly, ngừng lại, chắp tay nói:

- Đa tạ các hạ cứu giúp!

Lục Ly xua tay nói:

- Được rồi, chạy trốn đi!

Cơ thể Lục Ly biến mất ở tại chỗ, tiếp tục tiềm ẩn rời đi, rất nhanh hắn biến mất ở phương xa, Thánh Hoàng này cũng không dừng lại, mang theo cô bé nhanh chóng rời đi.

Mấy ngày kế tiếp, Lục Ly không có gặp phải nguy hiểm, chỉ ngẫu nhiên gặp phải một ít mãnh thú, hắn đã sớm cảm ứng được, tiếp đó cấp tốc trốn chạy.