Bảy, tám canh giờ sau, Lê Hành tỉnh lại, vết thương đã lành nhiều. Mấy công tử ca cho Lê Hành ăn nhiều đan dược, cộng thêm cơ thể của Lê Hành rất mạnh, tự mình khôi phục rất nhanh.
Giờ phút này vẫn là đêm tối, Lê Hành mở mắt ra, có một chút thất thần, hắn ngây ra giây lát, nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc, hắn nhớ lại cảnh trước khi hôn mê, liếc hướng Lục Ly ở gần đó, ngơ ngẩn hỏi:
- Là Lục Ly cứu ta?
Một công tử họ Thường gật đầu, nói:
- Đúng vậy, Tuần Tra Sử đi vào Ngạc Dạ mang ngươi ra.
Sắc mặt Lê Hành thay đổi mấy lần, cuối cùng đứng lên đi tới chỗ Lục Ly, theo sau khom người vái:
- Cảm tạ ơn cứu mạng của Tuần Tra Sử!
Lục Ly mở mắt ra, nhìn Lê Hành nói:
- Đúng như ngươi đã nói, ân oán của chúng ta là ân oán nội bộ, còn ở đây chúng ta là một đoàn thể, chúng ta đều đến từ Tử Thần, ở đây chúng ta phải chăm sóc lẫn nhau!
Lê Hành gật đầu, theo sau xoay người ngồi xếp bằng chữa thương. Lục Ly cũng khép mắt lại tu luyện, mọi người tự tu luyện, chờ đêm tối qua đi.
Phương đông xuất hiện một chút tia sáng, đêm đã qua. Vết thương của Lê Hành gần như lành hẳn, mọi người tiếp tục tiến lên. Lần này bầu không khí yên lặng nhiều, sự khủng bố của Ngạc Dạ khiến bọn họ cảm thụ được Tiên Vực nguy hiểm.
Bọn họ tràn ngập kích tình và ảo tưởng về Tiên Vực, hiện tại đều bình tĩnh lại. Tiên Vực không phải trò chơi con nít, nơi này rất nguy hiểm, sơ sẩy một cái bọn họ đều sẽ bỏ mạng.
Tiếp tục tiến lên, nửa ngày sau bọn họ lại lần nữa gặp một chiếc chiến thuyền, cũng bay về phía đông. Lục Ly đã đoán trước được, sớm tiềm ẩn nên không bị phát hiện.
Mọi người cực kỳ tin tưởng cảm giác lực của Lục Ly, hiện tại cơ hồ sau khi Lục Ly hạ lệnh bọn họ không chút do dự chấp hành. Không phải vì Lục Ly là Tuần Tra Sử, mà là yêu quý mạng nhỏ của mình.
Lại lần nữa tiến lên một ngày rưỡi, đằng trước biến thành khu vực đồi núi, nhóm Lục Ly rốt cuộc phát hiện ra một ít tiểu dã thú, tiểu dã thú ở đây khiến bọn họ hết hồn.
Bọn họ nhìn thấy một con động vật giống linh dương, dã thú bị bọn họ dọa sợ nhanh chóng bỏ chạy, tốc độ nhanh đến mức mọi người trố mắt líu lưỡi. Một con tiểu dã thú vậy mà tốc độ có thể so sánh cấp Đế.
Sau đó bọn họ thường xuyên có thể trông thấy một ít tiểu dã thú ăn cỏ, tốc độ đều cực kỳ khủng bố, bên này cũng có thể phát hiện một ít thần dược, nhưng cấp bậc không cao, có lẽ đây là nguyên nhân vì sao không có ai hái. Nếu như ở Thiên Loạn Tinh Vực, e rằng thần dược đã bị hái hết sạch.
Đi mấy chục vạn dặm, đằng trước xuất hiện một tiểu hồ bạc, trong hồ tiên khí mông lung, hồ nước này phỏng chừng cũng là một loại thần dịch, tỏa mùi hương nhàn nhạt.
- Ôi!
Loan Tịch, Mạc Thiên Thiên, Ly tiểu thư mắt sáng rực. Lâu rồi không tắm, hiếm khi gặp tiểu hồ trong vắt như vậy, đối với những nữ nhân thích đẹp như bọn họ thì tuyệt đối là cơ hội không thể bỏ qua.
Ba tiểu thư thương nghị với nhau, Mạc Thiên Thiên lấy ra một món báu vật có thể che chắn thần niệm, theo sau bọn họ khiến nhóm Lục Ly đứng canh chừng cách vạn dặm.
Nhóm Lục Ly tuy rằng rất bất đắc dĩ, nhưng thân là một quý ông, không tiện từ chối yêu cầu của thục nữ. Bảy quý ông đi một hướng khác nhau, đứng canh cách vạn dặm.
Mạc Thiên Thiên lấy ra một món báu vật bao phủ nguyên cái hồ nhỏ, theo sau ba nữ nhân vui vẻ xuống hồ tắm.
- A!
Mới vừa cởi đồ xuống hồ, Mạc Thiên Thiên giật mình kêu lên, nàng thân thể trần truồng xông lên giữa không trung, trầm giọng quát:
- Đáy hồ có quái vật, trốn!
Loan Tịch và Ly tiểu thư cũng cởi đồ, lập tức cực kỳ kinh hoàng bay lên cao. Thần niệm của ba người quét xuống, phát hiện đáy hồ xuất hiện một cái lỗ to, đáy lỗ chui ra một con cự mãng, có chút giống như giao long, luồng hơi thở lạnh lẽo bao phủ ba người, trong linh hồn bọn họ xuất hiện cảm giác nguy cơ trí mạng.
Rào rào!
Trong hồ đột nhiên bốc lên hơi lạnh buốt giá, những luồng hơi lạnh lan tràn lên, trước khi ba người Mạc Thiên Thiên phản ứng lại thì không gian phạm vi nghìn dặm tiểu hồ bị đóng băng.
Ba người Mạc Thiên Thiên cũng bị đông lại, nhưng không hoàn toàn bị đóng băng, chẳng qua tốc độ bị ảnh hưởng nặng. Các nàng không kịp lấy áo ra mặc, vội vàng lấy ra binh khí và báu vật nghênh chiến.
Mạc Thiên Thiên cũng bóp nát ngọc phù, thỉnh cầu chi viện. Con mãng xà lớn bên dưới khiến nàng cảm giác được nguy cơ trí mạng, giờ phút này bọn họ còn bị đông lại, tốc độ giảm đi, e rằng rất khó chống cự.
Oong!
Chiến giáp hiện ra trên người ba nàng, như vậy cũng tránh cho trần truồng, không một người chạy trốn, đều thúc đẩy báu vật và binh khí đánh mạnh về phía cự mãng.
Bùm bùm bùm!
Công kích của ba người lần lượt đánh trúng cự mãng, ba người công kích không không yếu, nhưng chỉ đánh rớt mấy miếng vảy của nó. Đuôi cự mãng đột nhiên quất qua, cái đuôi này giống một cây roi sắt thép mang theo hơi lạnh buốt giá quất mạnh về phía Mạc Thiên Thiên. Nàng vốn có thể tránh đi, nhưng tốc độ bị giảm, thế là bị nặng nề đánh bay, người ở giữa không trung máu phun như suối.
Mạc Thiên Thiên giật mình kêu lên:
- Tiên thú!
Cự mãng này tuyệt đối là tiên thú, lực lượng một kích này miễn cưỡng có thể so sánh cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, nếu không phải tiên thú thì sao có lực lượng cường đại như vậy được?
Oong!
Ly tiểu thư vận dụng thần thông của Hoang tộc, thời gian trong nháy mắt trở nên chậm lại, nhưng cái sừng trên đầu cự mãng phát sáng, nó gầm lên, sóng âm khuếch tán, pháp tắc thời gian vô hiệu, cái đuôi của cự mãng quất mạnh tới, Ly tiểu thư cũng máu phun như suối bay ra ngoài.
Vèo!
Loan Tịch định bay đi trốn nhưng cái đuôi lại lần nữa tựa như tia chớp quất tới, lần này không quất bay Loan Tịch mà biến mềm nhũn quấn lấy thân thể của nàng, sau đó nó mở mồm máu to táp hướng nàng.
Loan Tịch cảm giác từ trong cái đuôi truyền đến năng lượng kỳ lạ, khiến nàng toàn thân đều không cách nào động đậy, nàng sợ tới mức tái mặt.
Loan Tịch nhìn mồm máu to, ngửi mùi tanh hôi, nàng hoảng loạn hô lớn:
- Cứu mạng!