- Nơi này cách thành trì hẳn là không xa, đi hướng này!
Lục Ly chỉ phương hướng chiến thuyền bay tới.
Lê Hành bĩu môi nói:
- Ngươi biết thuật tiên tri sao? Thổi phồng lên tận trời.
Lục Ly cười cười không nói chuyện, đi phương hướng đó, Vũ Dương dứt khoát đi theo, Loan Tịch cũng nhanh chóng đuổi theo, Mạc Thiên Thiên, Ly tiểu thư theo kịp, công tử khác nhìn rồi cũng đi cùng. Lê Hành cực kỳ không muốn đi, nhưng không dám lang thang một mình, đành theo cả đội.
Đi mấy ngày, trời lại tối, mọi người vào Thần Khí không gian. Mới qua hơn hai canh giờ, Lục Ly cảm giác không thích hợp.
Hắn cảm giác... hơi khó chịu!
Loại cảm giác này rất khó tả, nhưng hắn bởi vì có Đại Đạo Chi Ngân, cho nên cảm giác lực phi thường biến thái, mắt hắn lóe tia sáng, đột nhiên thả ra thần kỹ huyết mạch.
Máu sôi trào trong linh hồn của Lục Ly, mắt hắn đổi màu đỏ sậm, cảm ứng tỉ mỉ, rất nhanh giải trừ trạng thái Thần Long Biến, sau đó nhanh chóng mặc áo vào, lắc người ra ngoài.
Hắn trực tiếp bóp nát một miếng ngọc phù, Vũ Dương rất nhanh ra khỏi Thần Khí không gian, nhóm Loan Tịch, Mạc Thiên Thiên cũng nhanh chóng đi ra, mọi người nhìn Lục Ly.
Vũ Dương hỏi:
- Sao vậy? Có tình hình quân địch?
- Đây là Ngạc Dạ, bay về phía đông với tốc độ nhanh nhất đi, tất cả tản ra hai nghìn dặm, đừng ở cùng nhau. Lao ra trăm vạn dặm rồi chúng ta sẽ tập hợp ở sơn mạch cao nhất gần đó.
Lục Ly trầm giọng quát lên, theo sau cái gì đều không quan tâm, thân thể hóa thành kiếm bén trực tiếp bay đi. Vũ Dương tin tưởng Lục Ly trăm phần trăm, cũng lập tức bay theo, nhưng cách Lục Ly nghìn dặm.
- Đi!
Loan Tịch, Mạc Thiên Thiên, Ly tiểu thư chia nhau bay đi, công tử khác không dám sơ ý, lập tức bay đi.
Chỉ còn lại Lê Hành, hắn nhìn quanh, rủa thầm:
- Giả thần giả quỷ, có cái gì đâu.
Hắn tạm dừng một lúc, cuối cùng vẫn bay đi theo, cách nhau nghìn dặm. Tốc độ của Lê Hành không nhanh nhất, thần niệm xem xét bốn phía, hắn không cảm giác có gì khác lạ.
Bay mấy chục vạn dặm, Lê Hành cảm giác có chút không thích hợp!
Hắn cảm giác chính mình trở nên táo bạo, hít thở dồn dập, máu chảy nhanh hơn, mắt hơi đỏ. Trong đầu hắn vụt qua nhiều ý nghĩ, những khuôn mặt xuất hiện, xuất hiện nhiều nhất là mặt của Lục Ly, lúc này Lê Hành rất muốn xé xác Lục Ly ra.
- Nguy rồi!
Lê Hành còn chút thông minh, biết Lục Ly nói không sai, bên này quả thực bị Ngạc Dạ bao phủ, nếu hắn không cố gắng nhanh chóng rời xa thì có lẽ hắn sẽ nổi khùng, sẽ điên cuồng, cuối cùng có lẽ sẽ biến thành người điên.
- A!
Hắn đột nhiên lấy ra một thanh chủy thủ đâm mạnh vào bụng của mình, đâm thủng một cái lỗ to, bụng tuôn máu như suối.
Đây là cách mà Lê Hoàng dạy cho Lê Hành, nếu rơi vào trạng thái Ngạc Dạ thì hãy không ngừng khiến chính mình bị thương, đau đớn có thể khiến hắn tỉnh táo hơn, như vậy mới có cơ hội đi ra phạm vi Ngạc Dạ.
Vèo!
Tốc độ của hắn đạt đến mức tận cùng, nhưng mỗi khi bay vạn dặm, trong đầu hắn nổi lên dục vọng giết chóc, Lê Hành chỉ có thể nhiều lần đâm vào cánh tay, đùi, ngực của mình.
Chảy chút máu không chết được, cho dù gãy chân gãy tay cũng không chết được, ngược lại nếu không thoát ra trạng thái Ngạc Dạ, ở trong này mấy ngày có lẽ sẽ biến thành kẻ điên.
Cứ như thế, hắn không ngừng công kích chính mình, rất nhanh trên người của hắn thủng lỗ chỗ. Nhưng hắn cũng bay mấy chục vạn dặm, hẳn là cách phạm vi Ngạc Dạ bao phủ tối đa chỉ có mười vạn dặm.
Nhưng trạng thái của Lê Hành cực kỳ kém, hắn mất máu quá nhiều đã biến thành có chút mơ hồ, trong đầu tràn đầy ý nghĩ giết chóc, nếu không phải một ý niệm ở sâu trong linh hồn không ngừng nhắc nhở hắn, khiến hắn kiên trì bay tới trước e rằng hắn đã sớm ngừng lại.
Ầm!
Lại lần nữa bay mấy vạn dặm, hắn cảm giác trước mắt sầm, người té xuống đất, đập mặt đất thủng một hố to.
Tinh thần của hắn đã hoàn toàn thác loạn, hắn vung chủy thủ thả ra từng đợt Nguyên Lực công kích. Trước mắt hắn đã xuất hiện ảo giác, dường như Lục Ly hiện ra ở phía trước, hắn phải chém nát Lục Ly.
Ầm ầm ầm!
Bình nguyên bốn phía bị chém ra từng khe rãnh to lớn, Lê Hành đã quên trên người mình có rất nhiều chỗ còn đang chảy máu, điên cuồng vung chủy thủ chém mạnh bốn phía. Sắc mặt Lê Hành dữ tợn giống con dã thú nổi điên.
Sâu trong linh hồn của hắn thật ra còn có một lũ ý thức tỉnh táo, nhưng Lê Hành không thể khống chế bản thân, trước mặt không ngừng xuất hiện một đám Lục Ly, còn hiện ra hình ảnh Lục Ly và Mạc Thiên Thiên giao hợp, Lê Hành càng lúc càng nổi giận, công kích càng lúc càng điên cuồng.
Tiếp tục như vậy hắn sớm muộn gì sẽ điên dại, chưa đợi Ngạc Dạ trôi qua hắn đã biến thành cỗ máu giết cóc, một người điên.
Vèo!
Đằng trước vang lên một tiếng xé gió, Lê Hành đột nhiên nhìn lại, nhìn thấy một bóng dáng bay vọt tới, đúng là Lục Ly, hắn không chút suy nghĩ vung chủy thủ đâm mạnh về phía Lục Ly.
Oong!
Ai biết trong mắt Lục Ly bắn ra tia sáng màu vàng, tiếp đó Lê Hành cảm giác thế giới trước mắt tối đen, thân thể của hắn mềm nhũn, ngã xuống đất.
- Ngớ ngẩn!
Lục Ly này là thật, hắn một tay bắt lấy Lê Hành bay ra ngoài với tốc độ cực nhanh, mắt của hắn hơi đỏ, trong đầu cũng có một ít ý nghĩ giết chóc, nhưng sức mạnh ý chí của Lục Ly vô cùng cường đại, hắn trải qua nhiều, cho nên ác mộng không ảnh hưởng hắn quá lớn, trừ phi hắn ở lâu trong này.
Nửa nén hương sau, hắn bay ra, đến một ngọn núi nhỏ, tám người khác đều có mặt, bọn họ tuy rằng có chút chật vật, nhưng tình huống không quá tệ.
Hai công tử trông thấy bộ dạng thê thảm của Lê Hành thì giật mình kêu lên:
- Lê công tử!
Lục Ly ném Lê Hành cho mấy công tử đó, hờ hững đi đến một bên ngồi xếp bằng tu luyện.
Lấy ơn báo oán!
Trong đầu mọi người hiện ra một ý nghĩ như vậy, bất giác khâm phục Lục Ly nhiều hơn.
Ánh mắt Loan Tịch nhìn Lục Ly càng thêm kính ngưỡng, ánh mắt Mạc Thiên Thiên nhìn Lục Ly trở nên phức tạp, mang theo một chút u oán, ánh mắt Ly tiểu thư nhìn Lục Ly vẫn phủ một lớp hận ý.