Bất Diệt Long Đế

Chương 4446: Tiên Cung




Vèo!

Một bóng dáng như luồng sáng lấp lánh bay tới, toàn thân phủ vảy rồng màu xám, sau lưng có Long Dực, trên đầu có sừng rồng, sau mông còn có đuôi rồng, khí huyết kinh thiên.

Trong con ngươi màu bạc như hàn băng vạn năm, chưa đến gần đã rống to:

- Nghiệt súc, buông nữ hài kia ra!

Oong!

Trong mắt Lục Ly bắn ra tia sáng vàng, thả ra Linh Trận thuật, nhưng dường như không có hiệu quả gì lớn với cự mãng này? Cự mãng hơi ngây ra, con ngươi lóe tia sáng đỏ đột nhiên chuyển hướng Lục Ly, nó dường như cảm thụ được nguy hiểm, cái đuôi quẫy ném bay Loan Tịch, đuôi to quét hướng Lục Ly.

Lục Ly hiên ngang không sợ, vung trảo chộp hướng cái đuôi sắt thép của cự mãng, trên tay hắn sáng lên ánh sáng màu đen, đó là năng lượng kỳ dị trong thân thể, đồng thời hắn còn tụ Hủy Diệt Thần Dịch chộp mạnh vào đuôi của cự mãng.

Bùm!

Vang tiếng va chạm nặng nề, Lục Ly lướt ngang mấy trăm dặm, nhưng đuôi của cự mãng cũng nát bấy, máu thịt trên đuôi nhanh chóng bị ăn mòn, từng đợt khói đen bốc lên, cự mãng đau đến mức gào thét không thôi, thân thể ở giữa không trung vặn vẹo, nổi giận lại tấn công Lục Ly.

Chợt vang một tiếng rống rung trời:

- Nghiệt súc! Lê gia gia của ngươi đến đây!

Lê Hành mặc chiến giáp hoàng kim, cầm trường kiếm màu vàng cuồng bạo vọt tới, ánh sáng vàng chói mắt như mặt trời, rất là oách.

Xoẹt!

Trường kiếm của Lê Hành biến lớn, đột nhiên vung, trường kiếm lóe tia sáng bảy màu, mang theo khí thế bá khí vô song chém mạnh vào cổ cự mãng.

- Gri gri!

Cự mãng phát ra tiếng hú quái dị, sừng trên đầu lại phát sáng, sau đó nó há miệng rộng nhanh chóng phun ra một dòng khí màu xám thoáng chốc bao phủ Lê Hành vào trong.

Bùm!

Ánh kiếm bảy màu chém mạnh vào cổ cự mãng, sức chiến đấu của Lê Hành rất hung tàn, vảy trên cổ rơi lả tả, bị chém ra một vết máu sâu, nhưng đầu của cự mãng không bị chém đứt.

- A!

- Lê thiếu gia cẩn thận!

- Nhanh cứu Lê thiếu gia!

Mấy công tử giật mình kêu lên, bởi vì Lê Hành bị dòng khí màu xám bao phủ, biến thành tượng băng, thân thể hoàn toàn không động đậy được, cự mãng thì há mồm máu to muốn nuốt chửng Lê Hành.

Oong!

Vào thời khắc, không gian bên người cự mãng khuếch tán sóng gợn, Lục Ly lặng lẽ âm thầm lẻn tới gần, hai trảo bấu mạnh vào vết thương trên cổ cự mãng đã bị Lê Hành xẻ ra. Hai tay không ngừng khuấy động, máu thịt văng tung tóe, chớp mắt xé rách cổ cự mãng, cái đầu rớt mạnh xuống, thân thể còn vặn vẹo trong không trung.

Cả người Lục Ly bị máu tươi nhuộm đỏ, thân thể của hắn không dừng lại, bay vọt lên phá vỡ khối băng bao bọc Lê Hành, sau đó ném Lê Hành đã bị đông lạnh tê dại văng ra. Lục Ly ở trong không trung xoay người bay hướng thân thể cự mãng, bởi vì thân thể cự mãng chưa chết hoàn toàn, dường như có một cái đầu mới sắp mọc ra.

Bùm bùm bùm!

Móng vuốt bén của Lục Ly liên tục vung, máu thịt bay đầy trời, giữa không trung bị máu tươi nhuộm đỏ, chỉ giây lát, thân thể cự mãng đã bị Lục Ly tươi sống xé rách, trong tay hắn cầm một Kim Đan to cỡ đầu người, thứ này hẳn là Nguyên Đan của tiên thú, đáng giá nhiều tiền.

Mọi người nhìn Lục Ly đứng sừng sững giữa không trung, nhìn vảy giáp bị máu tươi nhuộm đỏ của hắn, nhìn móng vuốt rồng còn nhỏ máu tí tách, đôi mắt không mang chút tình cảm loài người, trong lòng cả đám hơi sợ.

Sát thần!

Lục Ly vào thời khắc này cho bọn họ cảm giác giống như là một vị sát thần, nếu bọn họ dám đánh với hắn thì kết cục sẽ như con cự mãng này, bị xé thành thịt nát.

Vèo!

Lục Ly lao vào trong hồ, bơi nhanh rửa sạch máu trên người, theo sau lắc người đi vào Thần Khí không gian.

Chờ giây lát, Lục Ly đổi bộ đồ sạch sẽ, biến trở về bộ dạng cũ đi ra.

Lục Ly nhìn Lê Hành sắc mặt nhợt nhạt, nói:

- Chúng ta phải lập tức rời đi, máu của tiên thú này có lẽ sẽ kinh động tiên thú hoặc cường giả ở lân cận.

- Đi!

Vũ Dương phất tay, mọi người nhanh chóng tiến lên, đi hơn một canh giờ bọn họ lại gặp được một tiểu hồ, nhưng lần này nhóm Mạc Thiên Thiên không đòi tắm nữa.

Lần này mọi người càng thêm trầm mặc, Lê Hành cũng không nói lời nào, một đám người nhanh chóng tiến lên, cơ hồ không ngừng nghỉ. Trên đường đi bọn họ thường xuyên gặp phải chiến thuyền, Lục Ly phán đoán có lẽ đúng, bên này có một tòa thành trì, nếu không đúng thì không thể nào có nhiều chiến thuyền như vậy bay ra.

Quả nhiên!

Lại tiến lên bốn, năm ngày, đằng trước xuất hiện một dãy sơn mạch to lớn, trên đỉnh sơn mạch cao nhất có một thành trì to lớn, thành trì này xếp từng tầng, từ phía dưới có thể nhìn thấy toàn cảnh thành trì.

- Tiên Cung!

Mắt Lục Ly trở nên mê ly, lúc ở bên ngoài ba tinh vực hắn từng nhìn thấy ảo giác, đó là từng mảnh Tiên Cung, cảnh tượng đó giống hệt kiến trúc trong thành trì này. Đây là một tòa tiên thành, trong thành đầy các loại cung điện tuyệt đẹp, các tòa Tiên Cung.

Giờ phút này trong thành trì tràn ngập sương mù màu trắng mông lung, thoạt nhìn càng đẹp hơn, lộng lẫy mê ly.

Rất rõ ràng!

Đây là một tòa tiểu thành, thành trì này tuy rằng to cỡ chủ thành của Thiên Loạn Tinh Vực, nhưng tư liệu ghi đây là một tòa tiểu thành trong Tiên Vực.

Tuy rằng nhìn thấy thành trì, nhưng đám người càng căng thẳng hơn, bởi vì kế tiếp ai cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Mọi người ngừng lại, đứng nhìn khoảng một nén hương.

Lục Ly quay sang nhìn ba người Mạc Thiên Thiên, nói:

- Các ngươi hãy dịch dung, thay đổi hình thể một chút, nếu không thì ta sợ mấy người vào thành sẽ bị một số cường giả háo sắc theo dõi.

Mặt Ly tiểu thư, Loan Tịch ửng đỏ, bọn họ không cố cãi lại, bởi vì Lục Ly nói sự thực. Trong Thiên Loạn Tinh Vực, không có võ giả dám xằng bậy, nhưng ở đây, tùy tiện một lão ma đều có thể làm thịt bọn họ, cho nên phải hết sức cẩn thận.

Thân thể Mạc Thiên Thiên mấp máy, dáng người hoàn mỹ trở nên bình thường, vừa gầy vừa dẹp, mặt cũng trở nên già nua, từ siêu cấp đại mỹ nhân biến thành một phụ nữ trung niên bình thường.

Loan Tịch và Ly tiểu thư cũng bắt đầu dịch dung, Tử Thần có thuật dịch dung, những cái này là kiến thức cơ bản, nhưng Lục Ly bởi vì có được Thần Dịch thuật cường đại cho nên căn bản không cần học tập.