Trên đường đi bọn họ thỉnh thoảng thấy một đám hố sâu, những hố sâu này rõ ràng là bị sét đánh, nhưng đoàn người không gặp sét bất chợt lần thứ hai, khá may mắn.
Lại đi ba, bốn ngày, Lục Ly đột nhiên trầm giọng quát:
- Phía trước có võ giả, đang đánh nhau!
Võ giả khác không cảm ứng được, nửa tin nửa ngờ tra xét phía trước, nhưng thần niệm của bọn họ bị hạn chế, chỉ có thể tra xét mấy nghìn dặm, trong phạm vi này bọn họ không dò tìm được gì.
Lê Hành liếc qua Lục Ly, hỏi:
- Ngươi xác định?
Lục Ly phớt lờ Lê Hành, dùng ngữ điệu cực kỳ kiên định nói:
- Các ngươi ở đây chờ, ta đi qua tra xét một chút.
Lục Ly biến mất tại chỗ, nhanh chóng lẻn tới trước, hắn tra xét không phải dựa vào thần niệm, mà là dựa vào Đại Đạo Chi Ngân đi cảm giác không gian dao động. Cảm giác lực của Lục Ly mạnh hơn Lê Hành gấp mấy chục lần, tự nhiên dễ dàng cảm giác được.
Lục Ly tiến lên trước mấy nghìn dặm thì cảm ứng được tình huống, đằng trước có hai đội người đang đánh nhau, đa số đều là Thánh Hoàng, chỉ có chút ít cấp Đế, hai bên võ giả cộng lại cỡ bốn, năm mươi người.
- Hưm!
Lục Ly xem cuộc chiến giây lát, nhóm Lê Hành ở phía sau cũng tới, bọn họ không phát hiện Lục Ly, đang định đi tới trước thì hắn hiện hình, nhỏ giọng nói:
- Đừng đi về phía trước, nếu không thì chúng ta sẽ bị tra xét được.
Lê Hành hừ mũi nói:
- Mấy chục Thánh Hoàng chứ có gì? Thực lực đều không phải là rất mạnh, có gì mà sợ? Cả nhóm xông lên vừa lúc có thể khảo vấn một ít tình báo.
- Ngươi muốn đi thì cứ đi.
Lục Ly câm nín, lạnh lùng nói:
- Ta không theo, các ngươi muốn cứ việc đi.
Vũ Dương gật đầu, nói:
- Ta cũng không đi, các ngươi muốn đi thì tùy.
Loan Tịch tiếp lời:
- Ta cảm thấy nên quan sát cái đã, đừng hành động lỗ mãng, nơi này không phải Thiên Loạn Tinh Vực, mà là Tiên Vực!
Mạc Thiên Thiên và Ly tiểu thư cùng gật đầu. Sắc mặt Lê Hành cứng ngắc tối sầm, không nói chuyện, tra xét tình huống bên kia. Chỗ đó chiến đấu rất kịch liệt, thậm chí có thể nói là thảm liệt, hai bên đều đã chết bảy, tám cường giả, còn có mười mấy người bị thương, võ giả còn sống đều đang khổ chiến.
Lê Hành dùng giọng điệu cực kỳ chắc chắn nói nhỏ:
- Đây là võ giả của hai thế lực, phỏng chừng là thế lực đối địch, tranh đoạt địa bàn gì đó!
Lần này không chỉ Lục Ly câm nín, nhóm Mạc Thiên Thiên đều trợn trắng mắt. Sao lúc trước không phát hiện tên này chỉ số thông minh thấp đến tội? Lúc trước chỉ cảm giác tên này ngông cuồng tự đại, thiên tư phi phàm, tính cách không tốt, nhưng không ngờ về mặt này thì khờ thấy thương.
Hai đội võ giả một bên mặc chiến giáp màu bạc, một bên mặc chiến giáp màu đen, đây là bộ giáp thống nhất, còn có huy chương. Dù là nhà quê chưa thấy qua quen mặt cũng nên biết võ giả của hai thế lực đánh nhau.
Không phải thế lực đối địch thì đánh nhau làm gì? Tranh đoạt địa bàn? Hai thế lực lớn khai chiến thì hoặc là vì ích lợi hoặc là vì thù hận, nói cũng như không. Nhưng Lê Hành nói ra bằng ngữ điệu như vậy, điều này khiến mọi người cảm giác chỉ số thông minh bị vũ nhục.
Thấy không ai để ý tới mình, Lê Hành nhìn lướt qua mọi người hỏi:
- Như thế nào? Không tin phán đoán của ta?
Vẫn bị lơ đẹp, Lê Hành có chút lúng túng vuốt sống mũi, mọi người tiếp tục chờ đợi, giây lát sau Lục Ly đột nhiên trầm giọng nói:
- Tập thể núp đi, chiến thuyền tiếp viện của kẻ địch đến!
Oong!
Lục Ly thu Vũ Dương vào Thần Khí không gian, Vũ Dương tin tưởng Lục Ly tuyệt đối, không chút kháng cự. Lục Ly vận dụng Thần Ẩn thuật ẩn nấp. Loan Tịch, Mạc Thiên Thiên lập tức tiềm ẩn, Ly tiểu thư tạm dừng một lúc thì cũng tiềm ẩn, võ giả khác tuy rằng nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn tiềm ẩn.
Xoẹt!
Phương xa vang lên từng đợt tiếng xé gió, tiếp đó phía đông cùng phía tây đều có một chiến thuyền bay nhanh đến, những chiến thuyền này không lớn như chiếc màu vàng họ từng thấy, nhưng cũng phi thường khổng lồ.
Hai bên thêm vào có mấy chục chiếc chiến thuyền, trên chiến thuyền đều là võ giả, phần lớn là cấp Đế, cũng có nhiều Thánh Hoàng, toàn bộ chen chúc hướng chiến thuyền, rất nhanh bên kia đánh nhau, lần này chiến đấu càng thêm loạn.
Giọng của Lục Ly vang lên bên tai tất cả người tiềm ẩn:
- Rút lui!
Nhóm Lê Hành nhìn thấy loại tình huống này, tự nhiên không dám dừng lại. Trên chiến thuyền của hai bên tuyệt đối có cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, nếu bọn họ không rút lui, một khi bị phát hiện có lẽ tất cả sẽ chết trận tại đây. Võ giả hai bên đều không nhận biết bọn họ, chắc chắn sẽ xem họ là gian tế mà giết.
May mắn chiến thuyền cách bên này còn hơi xa, bọn họ cũng ít khi gây chú ý, cũng không có bị phát hiện, cho nên bọn họ dễ dàng rút đi. Lùi xa mấy chục vạn dặm mới ngừng lại, mọi người hiển lộ thân hình, trong mắt tràn ngập nghĩ mà sợ.
Nếu...
Vừa rồi nghe lời Lê Hành đề nghị, mọi người xông lên trên thì hậu quả rất thảm, giờ phút này phỏng chừng toàn bộ bị phân thây.
Sắc mặt Lê Hành lúc đen lúc trắng, có chút lúng túng, cúi đầu không nói chuyện, trong mắt ngẫu nhiên vụt qua ánh sáng đều là hận ý.
Mọi người tiếp tục tiến lên, Lục Ly vẫn đi ở phía sau đội ngũ, nhưng trung tâm cả đội lặng lẽ thay đổi.
Tuy rằng Lê Hành thân phận tôn quý, sức chiến đấu dũng mãnh, có mấy công tử trước đó răm rắp nghe theo hắn. Nhưng nơi này không phải Thiên Loạn Tinh Vực, nơi này rất nguy hiểm, bọn họ phải lo cho mạng nhỏ của mình, cho nên bọn họ tự nhiên muốn dựa vào cường giả.
Lục Ly là cường giả mà bọn họ muốn dựa vào!
Lục Ly mấy lần phán đoán chuẩn xác, mệnh lệnh quyết đoán, khiến bọn họ hai lần thoát nạn. Thuật tiềm ẩn của hắn khiến bọn họ không thể tìm ra hắn ở đâu, Lục Ly thì có thể dễ dàng tìm được bọn họ. Không nói đến sức chiến đấu của Lục Ly như thế nào, ít nhất về hai thứ này thì hắn phi thường biến thái, cũng đủ để mọi người dễ sống sót hơn.
Mọi người đi phương hướng khác, lần này tiến lên một ngày, lại gặp một chiếc chiến thuyền. Lục Ly tra xét ra sớm nhất, khiến mọi người ẩn khuất, chiến thuyền từ bên cạnh bay đi, rất nhanh biến mất ở phương xa.