Bất Diệt Long Đế

Chương 4135: Bay rồi




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Ngao Khí lắc đầu, truyền âm nói:

- Ta sao có thể cảm nhận được Ung Hoàng Kích đi đâu chứ? Ta cũng không phải thần linh, có thể tính ra được tất cả mọi chuyện.

Thần văn nơi này phức tạp huyền diệu như vậy, Ngao Khí nếu như có thể phá giải được, vậy thì Ung Hoàng Kích đã sớm lấy được về tay rồi, cho nên Ngao Việt đã nghĩ nhiều rồi.

- Hành lang này là làm cái gì?

Rốt cục có người chú ý tới hành lang kia, trước kia vì Ung Hoàng Kích ở đây, cho nên không có ai để ý tới hành lang này, hiện tại Ung Hoàng Kích đột ngột biến mất, đương nhiên có người để ý tới hành lang kia rồi.

- Đừng đi vào đó!

Một Thánh Hoàng Hoang tộc bỗng nhiên mở miệng nói:

- Ta cảm thấy trong hành lang này có nguy hiểm cực lớn, trước đó ta cảm ứng một lượt, có lẽ hành lang này đi vào thì sẽ không thể đi ra được nữa.

- À....

Thánh Hoàng kia vốn định đi vào trong thử dò xét, lập tức rụt về, có một số người Hoang tộc có năng lực tránh dữ tìm lành, Hoang tộc nguyên lão kia nếu đã nói như vậy rồi, thì Thánh Hoàng kia sao còn có thể mạo hiểm nữa đây?

- Tiểu thư, ngươi xuống trước đi!

Một Hoang tộc nguyên lão khác mở miệng nói. Ung Hoàng Kích đã không lấy được thì không lấy được thôi, Hoang tộc cũng không thiếu chút bảo vật ấy, chỉ cần người không xảy ra chuyện gì, còn lại đều là chuyện nhỏ.

Ly tiểu thư vòng đi vòng lại hai vòng trên đài cao, sau khi xác định Ung Hoàng Kích biến mất rồi, không biết phải làm thế nào, không nói lời nào mà lạnh mặt ngồi xếp bằng trong góc chữa thương khôi phục.

- Một ngày!

Ngao Khí bên kia cho ra kết luận chuẩn xác nhất, chỉ cần thời gian một ngày là hắn có thể phá giải phong ấn này, đến lúc đó cả đám cường giả có thể đi ra ngoài rồi.

- Ta đi dạo quanh đây chút!

Còn có một Thánh Hoàng không kiềm chế được bay vào bên trong hành lang, chớp mắt đã biến mất trong hành lang ấy. Hai Thánh Hoàng còn lại liếc nhau, cũng phóng đi theo hướng hành lang kia.

Ung Hoàng Kích biến mất, vậy chắc chắn không phải trong đại điện nơi bọn họ đã đi qua, khẳng định ở trong những đại điện phia sau.

Hành lang là con đường duy nhất, nếu như Ung Hoàng Kích ở đại điện phía sau, vậy thì khẳng định là đi từ hành lang vào, nếu không hành lang này tồn tại còn có ý nghĩa gì?

Ba Thánh Hoàng phóng đi về phía trước, Thánh Hoàng còn lại có chút dao động, nhiều Thánh Hoàng như vậy cho dù có nguy hiểm thì cũng có thể chống đỡ được, nếu như thật sự nguy hiểm thì có thể rút lui, từ tế đàn này truyền tống ra ngoài.

Sự hấp dẫn của Ung Hoàng Kích rất nhanh đã khiến cho hai Thánh Hoàng nữa đi theo, Ngao Việt có chút xao động, hắn và Ngao Khí truyền âm một câu, Ngao Khí ngẫm nghĩ rồi truyền âm nói:

“Ngươi đi đi, ta tọa trấn ở đây, bảo vệ đường lui giúp các ngươi, thuận tiện bố trí một chút. Nếu như ngươi đoạt được Ung Hoàng Kích, nhất định phải lui ra ngoài trước tiên, bố trí của ta có thể cho chúng ta chạy khỏi nơi này sớm trước một bước!”

“Được!”

Ngao Việt lập tức lấy lại tinh thần, rất nhanh phóng vào trong hành. Những nguyên lão Thánh Hoàng còn lại ngồi không yên, tất cả mọi người có tâm lý hùa theo, nếu như không ai dám đi thì những người còn lại đương nhiên sẽ không đi rồi.

Có người đầu tiên thì ắt có thứ hai, cường giả còn lại chắc chắn không ngồi yên, bọn họ đều có chút tự tin đối với chính mình, cho rằng thần văn nơi này hẳn không làm khó được bọn họ.

Giờ phút này trong hành lang có sương mù, một đám cường giả liên tục không ngừng xông vào, rất nhanh đã bị làn sương mù nuốt mất, các cường giả còn lại đều không ngồi yên, trầm ngâm trong phút chốc, rồi đều phóng vào bên trong. Trong sân lúc này chỉ còn mỗi Ly tiểu thư và hai Hoang tộc nguyên lão, cùng với Ngao Khí còn đang phá giải phong ấn.

Ly tiểu thư mở hai mắt ra, mặc dù nàng vẫn còn nhắm mắt chữa thương, nhưng tình huống bên ngoài vẫn chú ý tới. Một đám cường giả di chuyển, hơn nữa còn đi về hướng Ung Hoàng Kích, nàng sao có thể không nghĩ cách được?

Nếu như nàng không đi lên lấy Ung Hoàng Kích, không phải thiếu chút nữa nàng đã lấy được Ung Hoàng Kích rồi, thì nàng chắc chắn sẽ không phải nghĩ cách. Hiện giờ trong lòng nàng, Ung Hoàng Kích là của nàng.

Đồ của nàng, nếu bị người khác cướp mất, nàng sao có thể ngồi yên được? Nàng chỉ luyện hóa thần dược, vừa mới khôi phục một chút, liền mở to mắt nói:

- Đi, chúng ta cũng vào xem!

- Tiểu thư!

Một Hoang tộc nguyên lão nóng nảy, vội vàng nói:

- Ở trong này quá nguy hiểm, chúng ta không thể đi vào, lỡ như bị nhốt ở bên trong, vậy thì sẽ là chuyện lớn đấy.

- Có thể xảy ra chuyện gì?

Ly tiểu thư có chút bất mãn nói:

- Phòng ngự của ta các ngươi cũng không phải không biết, cho dù xảy ra chuyện, ta có thể triệu hoán phân thân của lão tổ tông, có lão tổ tông thì còn sợ cái gì? Nếu như bị nhốt rồi, trong tộc đương nhiên sẽ có cường giả đến giải cứu.

Nguyên lão Hoang tộc ngẫm nghĩ, không phản bác lại. Phù Tổ đã cho Ly tiểu thư một ngọc phù, bên trong ngọc phù này có một nhánh thần ấn của Phù Tổ, một khi bóp nát phân thân của Phù Tổ có thể giáng lâm, có Phù Tổ thì có thể xảy ra chuyện gì được?

Ly tiểu thư lập tức dẫn theo hai nguyên lão cùng vọt vào, Ly tiểu thư nhìn đoạn hành lang tối đen, dùng giọng điệu vô cùng kiên định nói:

- Ung Hoàng Kích bất kể ở đâu, ta đều phải lấy được ngươi!

...

Ung Hoàng Kích ở trong hành lang.

Hơn nữa còn ở... trong tay Lục Ly!

Lục Ly nắm Ung Hoàng Kích trong tay, vẻ mặt vui mừng như điên, yêu thích đến mức vuốt ve không ngừng. Chiến kích này rất dài, dài khoảng chừng hơn một trượng, toàn thân màu đỏ sậm, bên trên còn có rất nhiều đường văn hoa lệ.

Chiến kích này vô cùng khí phách, cũng vô cùng hoa lệ, mùi máu trên bề mặt vô cùng nồng, có thể khiến huyết mạch của Lục Ly sôi trào, cái loại cảm giác này giống như cầm thanh chiến kích này rồi có thể chém giết tất cả kẻ địch vậy.

Có thể lấy được thanh chiến kích này, đương nhiên nguyên nhân là do thủ mộ giả rồi.

Thủ mộ giả rốt cuộc thỏa hiệp, Lục Ly lấy lùi làm tiến nhiều lần, để nó đưa tới đây tất cả bảo vật trong Ung Hoàng Mộ.