Bất Diệt Long Đế

Chương 4111: Hơi thở biến mất




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Huyết Linh Nhi và Lục Ly có liên kết tinh thần, cho nên Lục Ly không sợ Huyết Linh Nhi lạc đường, mặc kệ đi đâu thì Huyết Linh Nhi rồi sẽ tìm được hắn.

Huyết Linh Nhi đi vào lòng đất, Lục Ly không ở lại chờ mà tiếp tục chạy nhanh tới trước, tìm đường ra. Lỡ như hắn may mắn mèo mù gặp phải chuột chết tìm được đường ra thì sao?

Sự thực chứng minh hắn suy nghĩ nhiều...

Chạy nhanh hơn nửa canh giờ, tốc độ của hắn ở mức cao nhất, hắn đến cuối một con đường, kết quả là ngõ cụt. Đó là một bức tường, trên tường có thần dược cường đại, Lục Ly còn thử đánh một lúc, vách tường không nhúc nhích chút nào.

Lục Ly chỉ có thể trở lại, đi đường khác, lại qua nửa nén hương, hắn đi tới cuối con đường, vẫn là ngõ cụt.

Tiếp tục chạy nhanh, trong lòng Lục Ly càng lúc càng nôn nóng. Một đám Thánh Hoàng đuổi theo phía sau, dựa vào Thánh Sơn thì không cách nào chặn đứng, bị một đám Thánh Hoàng đuổi theo đánh, sớm muộn gì có một ngày sẽ bị phá vỡ.

Thời gian dần trôi qua, trong năm canh giờ, Lục Ly đi đến cuối bảy, tám con đường, phát hiện đều là ngõ cụt.

Lục Ly bỏ cuộc, nơi này có quá nhiều đường, nếu chỉ dựa vào vận may thì xác suất tìm được đường ra không lớn, nếu không thì nơi này cũng sẽ không bố trí thành như vậy.

Hắn chỉ có thể chờ đợi Huyết Linh Nhi trở về, hắn suy nghĩ một hồi lấy ra Thánh Sơn, lắc người đi vào. Huyết Linh Nhi đã dạy cho Lục Ly thần văn bình thường của Thánh Sơn, hắn đã có thể dễ dàng điều khiển.

Hắn ngồi xếp bằng dưới cây kia, rũ bỏ tạp niệm, bắt đầu tu luyện Thần Ẩn thuật. Huyết Linh Nhi chưa chắc có thể tìm được lối ra, cho nên hắn chuẩn bị con đường thứ hai, đó là tu luyện Thần Ẩn thuật.

Địa hình ở đây phức tạp như vậy, hiện tại hắn hoàn toàn thu lại hơi thở, lỡ như hắn tu luyện Thần Ẩn thuật thành công trước khi bị kẻ địch tìm được thì sao? Đến lúc đó thiên hạ to lớn hắn đều có thể đi, những Thánh Hoàng này đừng hòng tìm được hắn.

Thời gian rất nhanh qua đi mười ngày!

Bảy cường giả cũng bước chân vào ải này. Huyết Linh Nhi suy đoán không sai, những cánh cửa đoạn sau bị phá vỡ dễ dàng là vì Ngao Khí tiến vào. Ngao Khí mang theo một nguyên lão khác lấy tốc độ nhanh nhất đuổi theo kịp, một đường phá giải thần văn đuổi theo.

- Hưm?

Đi vào ải này, Cầu An đột nhiên ngừng lại, cái mũi siêu to, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc, hắn khép mắt lại cảm ứng một chút, nói:

- Nguy, xuất hiện cục diện tệ nhất rồi.

Ngao Việt nhìn thoáng qua.

- Sao vậy?

Thánh Hoàng khác đều nhìn Cầu An, Cầu An cười gượng nói:

- Hơi thở của tiểu tử này hoàn toàn biến mất, không còn một chút nào.

- Không thể nào!

Ngao Vận giật mình kêu lên:

- Dọc đường đi đều có hơi thở của hắn, tại sao đến nơi này sẽ không có hơi thở? Chẳng lẽ hắn có thể lên trời xuống đất? Cầu An nguyên lão, có phải ngươi cảm ứng sai?

- Ngao Vận!

Ngao Việt nghe vậy mặt lạnh băng, khiển trách:

- Nếu ngươi tiếp tục vô lễ với Cầu An nguyên lão thì khi trở về ta nhất định bẩm báo tộc vương phạt nặng ngươi.

Dường như Ngao Vận hơi sợ Ngao Việt, bĩu môi không nói nữa.

Cầu An phớt lờ Ngao Vận, nhìn Ngao Việt nói:

- Lúc trước ta luôn lo lắng tiểu tử này được đến chân truyền của Tiêu Ma, nay xem ra khả năng đó rất cao. Có lẽ hắn đã tu luyện Thần Dịch thuật thành công, hoàn toàn giấu đi hơi thở, bây giờ ta không theo dấu hơi thở của hắn được nữa.

- Tiêu Ma?

Trong mắt Ngao Việt tràn ngập căm hận, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Lão ma này truyền bí thuật mạnh như vậy cho một tiểu tử nhân tộc? Truyền thần thuật kinh thiên như vậy cho ngoại tộc?

Cầu An suy nghĩ một hồi rồi bảo:

- Phỏng chừng hắn cũng không có biện pháp nào khác. Linh Vương tộc đã không có tộc nhân. Ngay lúc đó tình huống của hắn đã chết chắc, không muốn bí thuật do mình tự sáng tạo bị thất truyền nên mới để tạp chủng nhân tộc này được của hời.

- Vậy chúng ta càng phải đuổi theo!

Ngao Việt nói:

- Nếu có thể bắt giữ, khảo vấn tiểu tử này khai ra bí thuật kinh thiên đó thì chuyến này lời to. Cầu An nguyên lão thì sao? Lui ra ngoài hay cùng chúng ta đuổi theo?

- Đuổi theo đi!

Cầu An bất đắc dĩ nói:

- Đã truy tung lâu như vậy rồi, làm sao có thể nửa chừng bỏ dở, truyền ra ngoài thì ta biết đút mặt già này vào đâu.

Mấy cường giả chạy nhanh mà đi, rất nhanh đi tới lối rẽ.

Ngao Khí nhìn thoáng qua vài lần nói:

- Nơi này hẳn là một mê cung, phỏng chừng có rất nhiều lối rẽ. Hiện tại chúng ta không cảm ứng được hơi thở của tiểu tử này, càng khó truy tung hơn.

Ngao Việt nhìn Ngao Khí, hỏi:

- Ngao Khí, ngươi có thể phá giải mê cung, tìm được đường ra chính xác không?

Ngao Khí nhìn quét bốn phía giây lát nói:

- Khó, phải xem sao đã.

- Ngươi cũng nói là khó?

Ngao Việt mắt sáng ngời nói:

- Nếu ngươi cũng khó phá giải thì tiểu tử này rất có thể vẫn còn bị nhốt trong này, chúng ta chia ra tìm, một khi tìm được hắn lập tức đưa tin. Nếu không tìm được thì một tháng sau hội hợp ở đây.

- Tốt!

Sức chiến đấu của Lục Ly hoàn toàn không lọt vào mắt bọn họ, tách ra hành động không sợ có nguy hiểm, một đám cường giả lập tức lao hướng mấy con đường khác nhau.

Tốc độ của bọn họ rất nhanh, tuy rằng nơi này có vô số con đường, nhưng với tốc độ của bọn họ thì phỏng chừng vài tháng liền có thể tìm tòi tất cả con đường, rất có thể sẽ đụng mặt Lục Ly.

...

Vù vù vù!

Trong sa mạc hoang phía sau nhóm Lục Ly, một đội người chạy nhanh như điên, đi đầu đúng là Ly tiểu thư. Còn có Thánh Hoàng của đại tiểu tộc trong Lưỡng Nghi Giới, hơn ba mươi người đi vào.

Ly tiểu thư đến tìm cường giả Xích Long tộc, Thiên Cẩu tộc, những cường giả đại tiểu tộc cũng đến tìm cường giả của hai tộc, đương nhiên, nguyên nhân lớn hơn là muốn đến tranh cướp Ung Hoàng Kích.

Bọn họ đang bị nhốt trong sa mạc hoang, nơi này có huyễn trận rất mạnh, hơn ba mươi Thánh Hoàng tuy hiểu một ít thần văn, nhưng không có ai đến trình độ Cầu An, càng miễn bàn Ngao Khí. Cho nên bọn họ bay trong này đã lâu mà không tìm được đường ra.

- Đều dừng lại!