Bất Diệt Long Đế

Chương 4071: Muốn hái trái?




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Huyết Linh Nhi tra xét khắp nơi, xác định trong cung điện này không còn báu vật, Lục Ly mang theo Huyết Linh Nhi rời khỏi.

Tiếp tục!

Có Huyết Linh Nhi tìm tòi những di tích này thật là tiện lợi, Lục Ly không ra sức, dễ dàng được một đống báu vật, tuy không có thánh binh nhưng mớ binh khí và năm lu nước chứa thần dịch ước chừng có giá trị không nhỏ.

Lục Ly lấy ra một tấm bản đồ hắn tự vẽ, tính toán phương hướng, bay hướng tây bắc. Bên kia có một di tích khá lớn, tuy rằng rất nguy hiểm, nhưng hiện tại hắn không sợ nguy hiểm, cho dù có thần văn cường đại chắc chắn cũng không đánh chết hắn được, phòng ngự của Thánh Sơn rất biến thái.

Một đường chạy nhanh, dọc đường gặp rất nhiều mãnh thú, phía trước Lục Ly không dám giết, lần này thì không e ngại gì. Hễ gặp mãnh thú là hắn giết hết, trừ phi là mãnh thú quá mạnh, hắn cảm thấy đánh chết rất tốn sức, lười giết.

Linh Trận thuật của Lục Ly rất mạnh, dù là mãnh thú cấp Đế đỉnh phong cũng bị vây khốn, vấn đề là phòng ngự của đám mãnh thú này cực kỳ biến thái, Lục Ly muốn hoàn toàn đánh chết thì khó khăn cực kỳ lớn.

Ở trên đường Lục Ly lại gặp được một chiếc chiến thuyền hàn thiết, đó là Chấp Pháp Đội, mang đội là một cường giả của Hoang tộc. Các tộc cử một cường giả vào đội, thấp nhất đều là cấp Đế, có nhiều Thánh Hoàng.

Đội người trông thấy Lục Ly nhưng không để ý nhiều, nhìn lướt qua rất nhanh thu lại tầm mắt, chiến thuyền bay đi phương xa.

Tiếp tục bay đi hơn mười ngày Lục Ly rốt cuộc đến chỗ thứ hai, nơi này là một di tích rất nổi tiếng, mộ địa của một lão ma từng siêu mạnh, nổi tiếng như cồn khắp Thiên Hoang Tinh Vực.

Lão ma từng giết mười mấy tiểu tộc, trên người mang chí bảo nhiều không đếm xuể, trước khi hết thọ nguyên thì tìm một chỗ mộ địa, tiêu phí trăm năm bố trí, còn rõ ràng tuyên bố không cho tộc nhân của ba mươi ba đại tộc đi vào, nếu không thì ngôi mộ sẽ nổ tung.

Trước khi lão ma chết còn đi gặp nói chuyện với tộc vương Hoang tộc, tộc vương Hoang tộc truyền lời ra cấm tộc nhân của ba mươi ba đại tộc đi vào.

Năm xưa mộ địa này hấp dẫn vô số cường giả tiểu tộc đi vào, bao gồm rất nhiều Thánh Hoàng cũng vào, có nhiều kho báu bí mật bị đào ra. Đương nhiên cũng chết nhiều cường giả, Thánh Hoàng của một tiểu tộc chết ở bên trong.

Côn Hoàng Lăng!

Côn Hoàng Lăng tồn tại đã hơn hai mươi vạn năm, cường giả đi vào nơi này nhiều vô số kể, không đếm xuể. Đa số kho báu ở bên trong đã bị đào ra, bao gồm thần văn chủ điện cũng bị phá mở.

Vẫn còn kho báu sót lại, nhưng chí bảo thánh binh thành danh của Côn Hoàng đã bị lấy đi hết, đám Thánh Hoàng chướng mắt số báu vật còn lại, hơn nữa có rất nhiều chỗ phi thường nguy hiểm. Những Thánh Hoàng này lười đi mạo hiểm, võ giả bình thường không thể phá giải thần văn mạnh như vậy, cho nên dần dà không ai vào chỗ này nữa.

- Côn Hoàng Lăng?

Lục Ly nhìn lăng viên vô cùng khí phái ở trước mặt, trong lòng có chút kích động, không biết nơi này còn trọng bảo nào không?

Nếu có thể kiếm được một món trọng bảo, mà trùng hợp hắn không dùng được, vậy thì hắn có thể lấy đi bán, có thể mãi mãi định cư trong Huyền Vũ Thành.

Côn Hoàng Lăng cực kỳ lớn, quang minh chính đại xây dựng ở giữa sườn núi, cực kỳ khí phái và xa hoa. Phía trước lăng viên còn có một quảng trường, trên quảng trường có pho tượng đá lớn, pho tượng điêu khắc Côn Hoàng, bên cạnh có một tấm bia đá viết ký sự cuộc đời của Côn Hoàng, ký tên là tộc vương của Hoang tộc.

Lục Ly cẩn thận đọc một lần, bên trên ghi lại đánh giá với Côn Hoàng rất khách quan, không cố ý khen ngợi, chỉ bình tĩnh ghi sự tích của Côn Hoàng. Mặt trên viết rõ con cháu của ba mươi ba tộc đi vào, nếu không thì sẽ đối địch với Hoang tộc.

Trên bia còn ghi Côn Điện là nơi chôn Côn Hoàng, bên trong không có bất cứ báu vật, bất cứ người nào không được đi vào đại điện, cũng không được phá hư thần văn trong đó, nếu không sẽ bị Hoang tộc truy sát.

- Xem ra... Côn Hoàng và Hoang tộc có quen biết.

Lục Ly xem một lúc rồi đi vào, quả nhiên nhiều đại điện đều bị phá mở, trống rỗng, cái gì đều không có, một ít dạ minh châu trên vách tường cũng bị moi ra, cửa bị bứng đi.

Lục Ly không có đi tra xét khắp nơi, nơi này nếu có lịch sử mười vạn năm, còn là nơi nổi tiếng trong Thiên Hoang Tinh Vực, vậy không cần dò tìm đại điện bình thường, sẽ không có gì.

Huyết Linh Nhi đi tra xét, Lục Ly thì đi lại trong đại điện. Trên vách tường đại điện còn chút tranh vẽ, rất là tinh mỹ, tuy rằng không có đạo vận tồn tại nhưng phi thường xinh đẹp.

Chờ suốt hai ngày, Lục Ly không quấy rầy Huyết Linh Nhi, lẳng lặng chờ đợi. Huyết Linh Nhi cũng không có khiến hắn thất vọng, kết quả điều tra rất lý tưởng.

“Chủ nhân, ta phát hiện bốn đại điện hoàn chỉnh, trong những đại điện đó hẳn là đều có báu vật. Nhưng những đại điện đó đều có thần văn cực kỳ khủng bố, nếu ngươi dùng thân thể đỡ thì sẽ bị nháy mắt đánh chết!”

“Nháy mắt đánh chết?”

Lục Ly thầm ngạc nhiên, thần văn ở đây khủng bố đến thế sao?

Hắn hỏi thăm:

“Vậy ta cưỡi Thánh Sơn bay qua thì có thể đỡ được không?”

“Chắc là được.”

Huyết Linh Nhi trả lời:

“Nhưng ngươi khoan sốt ruột, để ta thử phá giải đã, nếu như có thể phá giải thì ngươi không cần mạo hiểm.”

“Tốt!”

Lục Ly gật đầu, dựa theo Huyết Linh Nhi chỉ dẫn đi xuống, quẹo qua quẹo lại, đi ba nén nhang, hắn đến một đại điện đổ nát.

“Chủ nhân hãy tu luyện ở đây, đừng đi về phía trước, chỗ đó có thần văn sát trận.”

Huyết Linh Nhi dặn dò một câu rồi rời đi, Lục Ly ngồi xếp bằng trong đại điện này, bắt đầu tu luyện, tăng tiến những thần văn bí thuật mình đã tham ngộ. Ví dụ Linh Hồn Chi Kiếm, hắn cảm giác còn có không gian tiến bộ.

Côn Hoàng Lăng này tồn tại rất nhiều năm, nên đến tìm bảo bối đã sớm đến, nơi này cũng là vùng đất chết công khai không có trọng bảo chỉ có nguy hiểm, cho nên Lục Ly tu luyện tại đây nửa tháng nhưng không thấy một võ giả.

Huyết Linh Nhi không truyền âm về, Lục Ly đứng lên đi vào đại điện ở bên ngoài, hắn bố trí mấy thần văn, đều là tiểu thần văn, chỉ dùng vào việc báo động trước.