Bất Diệt Long Đế

Chương 4072: Côn Hoàng Lăng




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Bố trí xong, Lục Ly yên tâm trở về tu luyện, lần này bế quan hơn ba tháng, Huyết Linh Nhi rốt cuộc truyền âm:

“Phá được rồi chủ nhân!”

“Tốt!”

Lục Ly mừng rỡ mở mắt ra, định đi vào trong thì Huyết Linh Nhi lại truyền âm nói:

“Chủ nhân, không thể loạn đi, nhất định phải cưỡi Thánh Sơn đi vào, còn chưa phá vỡ sát trận vòng ngoài.”

“Ồ ừ!”

Lục Ly vội vàng đi vào Thánh Sơn, Thánh Sơn biến nhỏ, Huyết Linh Nhi khống chế Thánh Sơn bay vào, mới đi vào bên trong thì thần văn nhấp nháy liên tục, từng đợt thần quang đánh xuống, cảm giác giống như vạn mũi tên cùng bắn, lại như sấm đánh ầm ầm, thanh thế rung trời.

Ầm ầm ầm!

Vô số cột sáng đánh vào Thánh Sơn, Thánh Sơn hơi chấn động, nhưng không có bất cứ chuyện gì. Thánh Sơn tiếp tục bay tới trước, xuyên qua đại điện này.

Sau khi xuyên qua đại điện thì thần văn ngừng công kích, phía trước bên trong đại điện có một cánh cửa, Huyết Linh Nhi truyền âm:

“Chủ nhân, đẩy mở cửa này là đến bảo địa kia, nơi này hết thảy đều an toàn, yên tâm đi.”

Lục Ly vội lao ra ngoài, đẩy cửa ra, giây phút mở cửa, mắt hắn không mở ra được, bên trong đều là thần binh lợi khí, xếp đầy nửa đại điện.

- Ôi, nhiều đế binh vậy sao?

Lục Ly nhìn lướt qua, xoe tròn mắt, hắn nhìn thấy có ít nhất năm, sáu món đế binh, binh khí khác đều không là vật phàm. Trên nhiều binh khí rậm rạp thần văn, hơi thở hùng hậu như núi.

- Ở đây ít nhất có mấy vạn món binh khí nhỉ?

Lục Ly âm thầm líu lưỡi, năm xưa Côn Hoàng rốt cuộc giàu cỡ nào? Phải biết rằng, tất cả trọng bảo trong Côn Hoàng Lăng cơ hồ bị lấy đi, chỉ còn lại lẻ tẻ vài cái, nhưng không ngờ còn nhiều thần binh như vậy?

Những thần binh bị tùy ý ném dưới đất, thoạt nhìn không được coi trọng. Côn Hoàng quả nhiên giàu đến không tả được, cường giả năm xưa tiếng tăm lừng lẫy Thiên Hoang Tinh Vực danh bất hư truyền.

Lục Ly phất tay qua, thu tất cả thần binh ở đây, hắn sưu tầm khắp nơi, xác định bên trong không có kho báu ẩn giấu thì lui ra.

Lục Ly cưỡi Thánh Sơn lùi lại, đi đại điện thứ hai. Đại điện này cũng có thần văn phức tạp, nhưng so với hai đại điện phía trước thì đơn giản rất nhiều, chỉ tiêu phí hơn một tháng đã phá giải thần văn.

Đại điện này lại lần nữa khiến Lục Ly mừng như điên, nơi này xếp đầy thần dược, hơn nữa rất nhiều thần dược hắn đều chưa từng gặp, đa số đựng trong hộp ngọc, rõ ràng là thần dược rất cấp cao.

- Giàu rồi!

Lục Ly tùy tiện nhìn lướt qua phát hiện thần dược ở đây ít nhất có mấy vạn gốc. Thần dược lọt vào pháp nhãn của cường giả này thì sẽ không kém, chắc chắn đáng giá nhiều Thiên Thạch.

Đại điện thứ ba mất hơn hai tháng, mở ra sau toàn là thần tài, phần lớn Lục Ly không biết tên, nhưng thần tài được chứa trong này thì chất tự nhiên sẽ không quá kém. Số lượng nhiều cỡ mấy vạn món, nếu bán đi chắc chắn lại là Thiên Thạch con số thiên văn.

Còn lại một đại điện cuối cùng, lần này mất thời gian càng lâu hơn chút, mất hết bốn tháng mấy, sau khi đi vào thì Lục Ly lộ vẻ mặt ngạc nhiên. Bởi vì bên trong đại điện rất lớn nhưng không có báu vật chồng chất như núi giống mấy đại điện kia, chỉ có một cái hộp nhỏ xíu. Lục Ly mở hộp ra, phát hiện bên trong có một cái bình, trong bình chỉ có một viên đan dược.

Lục Ly không dám tùy ý mở ra, chỉ cảm ứng một chút, hắn cũng không biết đan dược này có tác dụng gì. Nhưng này hẳn là chí bảo, nếu không thì đã chẳng được đặt riêng trong đại điện này.

“Huyết Linh Nhi, còn nữa không?”

Đôi mắt Lục Ly đong đày mong đợi hỏi, nếu lại thêm báu vật của mấy đại điện thì hắn dư sức mua một tòa trang viên ở Huyền Vũ Thành rồi.

“Để ta tra xét thử!”

Huyết Linh Nhi chui xuống lòng đất, tra xét hết nửa ngày thời gian mới truyền âm nói:

“Chủ nhân, chỉ có một đại điện, trong đại điện này hẳn là không có báu vật, chỉ có một bộ quan tài cổ thanh đồng.”

“À, vậy chắc không còn rồi.”

Lục Ly nhẹ gật đầu, bên ngoài ghi rõ đại điện đó không có báu vật, tuyệt đối không thể đi vào.

“Đi thôi, trở về!”

Lục Ly phất tay, lần này thu hoạch cũng rất lớn, nhưng không biết giá trị bao nhiêu, có đủ mua một chỗ ở trong Huyền Vũ Thành không?

Lúc về khá thuận lợi, trên đường gặp nhiều mãnh thú, có Thánh Sơn nên tự nhiên là không có bất cứ vấn đề gì.

Đổi mấy trăm Thiên Lân Thạch trong chợ đen ngoài thành, Lục Ly không lấy ra thần dược trong hai chỗ di tích, mà là lấy ra thần dược của chính hắn, dù sao còn có rất nhiều.

Mua đồ trong chợ đen rất đắt, nhưng lúc bán cho bọn họ thì rẻ mạt, Lục Ly tự nhiên sẽ không bán trong chợ đen. Lục Ly nộp phí vào thành mười ngày, sau đó đến thương hội lớn nhất thành, Hoang tộc thương hội.

Thương hội này tên như ý nghĩa, là Hoang tộc mở, giá cả vừa phải, không nói thách, danh dự của Hoang tộc được bảo đảm, làm ăn ở đây không sợ bị hố.

Một lão già nghênh đón, cười híp mắt hỏi:

- Đại nhân, là mua đồ hay bán đồ?

Lão nhân này rõ ràng không phải Hoang tộc, chắc được mời vào làm việc.

- Bán đồ!

Lục Ly thản nhiên nói:

- Lượng rất lớn, mang ta đi gặp đại nhân của các ngươi.

- Vâng, mời đại nhân!

Lão nhân cười híp mắt đưa Lục Ly vào một thiên điện, bên trong có hai Hoang tộc, một lão già đứng, còn có một nữ nhân ngồi sau bàn.

Hoang tộc gần giống nhân tộc, nhưng hơi thở không giống nhau, hơi thở của Hoang tộc rất độc đáo, tùy tiện cảm ứng liền có thể nhận ra. Giữa hai chân mày bọn họ có dấu ấn màu lam hình thoi, giống như ngọn lửa màu lam.

Lục Ly trông thấy nữ nhân Hoang tộc thì mắt hơi sáng ngời, nữ nhân này rất trẻ tuổi, cực kỳ xinh đẹp, phát ra hơi thở Hoang tộc nồng nặc, nhìn liền cho người cảm giác khác biệt.

Quan trọng nhất là nữ nhân này đạt đến cảnh giới Thánh Hoàng, tuy rằng thoạt trông mới vừa đột phá không bao lâu, nhưng trẻ tuổi như thế đã là cảnh giới Thánh Hoàng, không thể không khiến người cảm khái sự cường đại của Hoang tộc.

Nữ nhân này giống như mọi Hoang tộc khác, khí chất lạnh băng, xìu mặt, giống như ai đều nợ nàng mấy trăm vạn Thiên Thạch, làm vơi bớt nhan sắc xinh đẹp.