Bất Diệt Long Đế

Chương 3987: Thành công lên núi




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

- Kỳ lạ!

Càn Cương trầm giọng quát một tiếng, thân thể lập tức biến thành hư thể, muốn rời khỏi chỗ này. Hắn không cho rằng Lục Ly có loại năng lực thay đổi thiên địa thần trận ở đây, nhưng tóm lại nơi này rất nguy hiểm, hắn không dám ở lại đây.

Vù vù vù!

Những sương trắng này đột nhiên ngưng tụ thành những con rồng nhỏ, bầy rồng nhỏ lướt đi nhanh, ngưng tụ thành một tấm thiên la địa võng bao trùm Càn Cương vào trong. Càn Cương cảm giác mọi thứ xung quanh đều biến mất, không thấy Tinh đại nhân và Lục Ly, hắn bị tấm lưới này nhốt vào.

- Pháp trận thật thần kỳ!

Tinh đại nhân luôn chú ý tình huống nơi này, nàng cảm ứng một phen, nhẹ gật đầu. Nếu chỉ là pháp trận đơn thuần thì nàng không có hứng thú, pháp trận thần văn này nhờ cậy lực lượng thiên địa thần trận ở đây.

Vèo!

Bên kia, hai chân Lục Ly giẫm mạnh, dùng cả tay chân cấp tốc leo lên, tốc độ của hắn đạt đến cực độ, cố gắng xông lên trong vòng mười giây, vượt qua Càn Cương. Chỉ cần hắn lên trên liền có cơ hội đánh Càn Cương lùi xuống, nếu không thì hắn vẫn không thể đi lên.

Lục Ly cách bên trên chỉ có hơn ba trăm trượng, nếu như là lúc bình thường thì cái này căn bản không tính cự ly, giờ phút này hắn dùng hết sức của chín trâu hai hổ mới tăng tốc một chút.

Năm giây, sáu giây, tám giây!

Lục Ly rốt cuộc xông lên, đến gần Càn Cương, hắn không dừng lại, tiếp tục vọt lên trên, giờ phút này không phải là lúc đánh với Càn Cương, xông lên đỉnh núi là hắn thắng.

Bùm!

Nhưng khoảnh khắc Lục Ly lướt qua Càn Cương, vụ trận vây khốn Càn Cương trùng hợp nổ tung. Lục Ly nhìn lại, tình cờ đứng mặt đối mặt với Càn Cương.

Càn Cương ngẩn ngơ, Lục Ly thì không, đời này hắn kinh nghiệm dày dạn, tốc độ phản ứng cực nhanh, hắn lập tức thả ra linh hồn chi kiếm, đồng thời vuốt nhọn chụp mạnh xuống đầu Càn Cương.

- Chết!

Càn Cương rốt cuộc phản ứng lại, trong tay hắn xuất hiện một thanh dao găm, dòng khí chuyển động trên dao găm, hơi thở cổ xưa mênh mông, thần uy rung trời, không ngờ là bảo khí cường đại giống như thánh binh.

Oong!

Lục Ly phản ứng rất nhanh, một bàn tay khác ánh sáng lấp lánh, bức tranh cổ xuất hiện, va chạm với dao găm, cùng lúc đó, đuôi rồng của hắn quất mạnh về phía Càn Cương.

- A...

Dao găm hung hăng đâm vào tranh cổ, tranh cổ chẳng những không bị xé rách, dao găm và tay cúa Càn Cương cùng chui vào trong tranh. Một lực hút mãnh liệt truyền đến, Càn Cương cảm giác chính mình đều phải bị hút vào tranh cổ.

Bùm!

Vuốt nhọn của Lục Ly chụp vào ngực Càn Cương, nhưng cảm giác như đánh vào tường đồng vách sắt. Khoảnh khắc này, Càn Cương bỗng giật tay ra, thân thể theo quán tính lùi về, Lục Ly vung trảo tuy không mang đến tổn thương quá lớn cho Càn Cương, nhưng bởi vì sức mạnh quá lớn nên Càn Cương bị đẩy lùi.

Bùm!

Đuôi rồng của Lục Ly quét qua, lần này lực lượng càng lớn, Càn Cương không còn cách nào ổn định thân thể, thoáng chốc lăn lông lốc xuống, thân thể biến mất trong sương trắng dày đặc, không biết lăn bao xa.

- Ha ha ha!

Lục Ly cười lớn nói:

- Con ngoan Càn Cương, ta lên trước!

Ly không tiếp tục quản Càn Cương, bước nhanh lên trên, qua nơi này thì bên trên không có pháp trận thần văn, có thể lên dễ dàng. Tinh đại nhân ngồi xếp bằng ở trên đó không ngăn lại Lục Ly, mặc cho hắn đi lên.

Khoảnh khắc Lục Ly bước lên đỉnh núi, Ma Tôn ngồi xếp bằng ở bên trên bị kinh động, lần lượt nhìn lướt qua, trong mắt đều lộ ra địch ý, nhưng không nói gì, cũng không đến gây sự.

Đã lên đỉnh núi, giờ có gây sự với Lục Ly cũng vô nghĩa, dù sao không thể giết. Trên đỉnh núi này chắc chắn là có Thánh Tổ theo dõi, đến lúc đó sẽ để lại ấn tượng xấu với Thánh Tổ.

Hơn nữa nếu Lục Ly có thể lên, còn trong tình huống bị nhiều Ma Tôn chặn lại, việc này chứng minh Lục Ly có thực lực rất mạnh, người có thực lực luôn đáng giá người khác tôn trọng. Đám Ma Tôn biết Càn Cương luôn đứng canh chừng, Càn Cương còn ngăn không được Lục Ly, vậy bọn họ đi trêu chọc vào hắn chẳng phải là tự chuốc khổ?

Cộp cộp cộp!

Tinh đại nhân đi tới, nhìn thoáng qua Lục Ly, nàng ngẫm nghĩ rồi truyền âm:

- Lục Ly, mị linh của ngươi rất lợi hại, không ngờ có thể bố trí thần văn trong chỗ này!

Lục Ly chắp tay nói:

- Trò vặt vãnh, khiến Tinh đại nhân chê cười!

- Không!

Tinh đại nhân lắc đầu nói:

- Sức chiến đấu của ngươi yếu hơn Càn Cương, hắn còn chiếm cứ địa lợi, nhưng cuối cùng ngươi vẫn lên được. Bất luận quá trình như thế nào, cuối cùng là ngươi thắng, chỉ cần thắng đó là có bản lĩnh, đáng giá bội phục.

Lục Ly cười gượng truyền âm nói:

- Nếu có thực lực tuyệt đối thì ta cũng muốn đường đường chính chính trấn áp mà đi, đập nát tất cả kẻ địch. Không đủ thực lực, chỉ có thể dựa vào một ít âm mưu quỷ kế, đã khiến Tinh đại nhân chê cười.

- Không buồn cười!

Tinh đại nhân nghiêm nghị truyền âm nói:

- Thật ra chúng ta đều không bằng ngươi, chắc ngươi đã tham gia vô số chiến đấu, nhiều lần trải qua đánh nhau sống chết đúng không? Ta và Càn Cương, Càn Lưu có thiên tư không kém, cảnh giới cũng rất cao, nhưng ba chúng ta không tham gia nhiều cuộc chiến sống chết, cảnh giới cũng rất cao, nhưng thứ này đều không bằng ngươi. Vừa rồi phản ứng của ngươi rất nhanh, Càn Tinh này thích nói thẳng, lợi hại thì công nhận là lợi hại, ngươi không cần quá mức khiêm tốn, như vậy ngược lại tỏ ra già mồm.

Lục Ly mỉm cười, hắn nhếch môi cười truyền âm nói:

- Tinh đại nhân nói như thế, là ta cũng cảm giác mình khá lợi hại.

- Xì!

Tinh đại nhân nhịn không được cười lên một tiếng, trong phút chốc hấp dẫn nhiều Ma Tôn gần đó nhìn qua, bọn họ cảm giác được Tinh đại nhân và nhân tộc này đang truyền âm, không ngờ Tinh đại nhân cười vui vẻ như vậy? Trong mắt vô số Ma Tôn bỗng chốc rực lửa ghen tỵ trừng Lục Ly, sát khí dâng cao.

Tinh đại nhân liếc xéo Lục Ly, thu lại nụ cười, truyền âm nói:

- Nói ngươi béo thì ngươi thở thật đấy à?

- Đùa chút thôi!

Lục Ly cười cười, truyền âm nói:

- Chủ yếu là Tinh đại nhân quá xinh đẹp, khiến người không kiềm được muốn chọc ngươi cười. Nói câu thật lòng, tất cả Ma Tôn đến Thánh Uyên đều không thân thiện với ta, chỉ có Tinh đại nhân khiến người cảm thụ được một chút ấm áp.