Bất Diệt Long Đế

Chương 3986: Thành công lên núi




Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Thật ra hắn có thể kiên trì càng lâu, thậm chí vừa rồi hắn cảm ứng được linh hồn của Càn Cương, nhưng hắn không có thả ra linh hồn chi kiếm công kích.

Hắn không nắm chắc đánh bị thương Càn Cương, cho nên hắn không muốn đánh rắn động cỏ, hắn đã kéo dài thời gian lâu như vậy, chờ giây lát là Huyết Linh Nhi sẽ bố trí thành công.

Càn Cương hét to:

- Nhãi ranh Lục Ly, ngươi chịu phục chưa?

- Không phục!

Lục Ly rống to một tiếng, vẻ mặt tức giận nói:

- Ngươi chờ đấy!

Lục Ly nghỉ ngơi một nén hương lại lần nữa xông lên trên, kết quả lại bị đánh rớt xuống. Sau đó tiếp tục nghỉ ngơi chữa thương, lại tiếp tục bị đánh xuống dưới, vòng đi vòng lại.

- Chán chết.

Ban đầu Tinh đại nhân hào hứng nhìn, về sau thấy hơi nhạt, cảm giác này giống như con nít chơi bán đồ hàng, không kích tình.

Nàng đứng lên, đang chuẩn bị đi lên, không muốn ở đây nhìn trò chơi nhàm chán. Vào thời khắc này nàng dường như cảm ứng được cái gì, nhìn xuống dưới đất, tạm dừng giây lát. Trên người Tinh đại nhân thỏa ra sương mù mông lung thẩm thấu vào lòng đất.

Giây lát sau, nàng nhếch môi lộ nụ cười, thì thào bằng âm thanh chỉ mình nàng nghe thấy:

- Hơi thú vị, diễn thật đến mức ta suýt tin, nhân tộc này rất thông minh, ngoài mặt giả dại, đợi lát nữa Càn Cương sẽ chịu thiệt rồi đây.

Tinh đại nhân không báo cho Càn Cương biết Huyết Linh Nhi ở trong lòng đất âm thầm bố trí thần văn, nàng cũng không có thiện cảm với Càn Cương. Tinh đại nhân ở đây nhàm chán, muốn xem kịch mà thôi, vốn cho rằng không có trò hay, nhưng không ngờ có niềm vui bất ngờ?

Bùm!

Lục Ly lại một lần nữa bị đánh xuống dưới, Càn Cương cảm thấy chán. Lục Ly hết lần này đến lần khác xông lên, tuy rằng nhiều lần bị thương nhưng hắn cực kỳ tỉnh táo, mỗi lần đều cấp tốc lui xuống, cho nên không bị thương quá nặng, không chật vật quá nhiều.

Điều Càn Cương muốn là nhục nhã Lục Ly, hành hạ Lục Ly, ngược đãi Lục Ly, nếu không đạt đến mục đích thì công kích khô khan như vậy thật chán.

- Chủ nhân, bố trí xong!

Huyết Linh Nhi truyền âm đến, khiến Lục Ly thoáng chốc tinh thần rung lên.

Lục Ly trầm ngâm một lúc, hét hướng bên trên:

- Con ngoan Càn Cương, gia không chơi với ngươi nữa, gia không lên núi!

Lục Ly vừa nói không lên ngược lại gợi lên chút hứng thú cho Càn Cương, hắn cười châm chọc:

- Nhãi ranh Lục Ly, biết sự lợi hại của bổn tọa rồi chứ gì? Ngươi còn muốn lên núi? Thật đúng là ý nghĩ vớ vẩn, có bổn tọa ở đây, ngươi cả đời đều đừng mơ lên trên.

- Hừ!

Lục Ly nặng nề hừ mũi nói:

- Ngươi có gan thì để ta lên thêm một trăm trượng, chịu không? Ta tuyệt đối có nắm chắc làm chết ngươi!

- Dù lên thêm một trăm trượng ngươi cũng không được!

Càn Cương cười mỉa mai:

- Chút sức tấn công của ngươi hoàn toàn không đủ xem, đừng nói cho ngươi lên thêm một trăm trượng, cho dù lên hai trăm trượng ngươi đều không được!

- Tốt!

Lục Ly quát lớn:

- Ngươi cho ta lên hai nghìn bảy trăm trượng, lần này nếu không đánh cho ngươi tè ra quần thì ta không họ Lục!

Càn Cương có chút hưng phấn lên, hắn đã cơ bản nắm giữ công kích của Lục Ly, hắn có tin tưởng tuyệt đối sẽ đánh Lục Ly rớt xuống.

Lục Ly tiếp tục chữa thương, lần này hắn đợi vết thương đã hoàn toàn lành lặn mới đi lên, như vậy sức chiến đấu có thể đạt đến đỉnh phong, xác suất đi lên càng lớn. Hắn chỉ có một cơ hội, bỏ lỡ lần này thì hắn không thể nào lên được nữa.

Lần này Lục Ly chữa thương một canh giờ, pháp trận thần văn đã bố trí thành công, hắn không cần lo lắng gì nữa, tự nhiên phải để trạng thái đạt đến thời kỳ đỉnh cao nhất mới lên núi.

Càn Cương chờ đến mất kiên nhẫn, trầm giọng quát một tiếng:

- Nhãi ranh Lục Ly, ngươi có lên hay không? Không có lá gan thì xuống đi!

- La lối cái gì?

Lục Ly lạnh lùng quát một tiếng, xem nhẹ nói:

- Không có chút kiên nhẫn, không biết ngươi làm sao mà tu luyện đến cảnh giới hiện tại? Già đầu mà không chững chạc.

Trong mắt Càn Cương bốc hỏa, Lục Ly bắt đầu ung dung đi lên trên, bước chân của hắn rất chậm, thoạt trông giống đang đi bộ trên đồng ruộng, thần thái phi thường nhàn nhã.

- Đợi lát nữa nhất định sẽ đánh ngươi hấp hối!

Càn Cương nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Ly, trong mắt tràn ngập hung hăng, trong đầu suy nghĩ đợi lát nữa sẽ hành hạ ngược đãi Lục Ly như thế nào.

- Ha ha!

Tinh đại nhân thấy cảnh này, mỉm cười, xem ra Càn Cương chịu thiệt thòi lớn là cái chắc. Nơi này có thiên địa thần văn cường đại, không ngờ mị linh ở bên dưới có thể bố trí thần văn trong thần văn, mị linh này thật thú vị.

Lục Ly từng bước một đi tới, lần này hắn bỏ ra thời gian gấp đôi so với lần trước. Càn Cương mấy lần không kiềm được suýt chút phải ra tay. Nhưng hắn đã đồng ý cho Lục Ly đi thêm hai trăm trượng, Tinh đại nhân ở phía sau nhìn, hắn tự nhiên không thể nói không giữ lời.

Hai nghìn trượng, hai nghìn năm trăm trượng!

Càn Cương quả nhiên không ra tay, Lục Ly âm thầm đề phòng, tùy thời chuẩn bị phát động, hắn từng bước một tiếp tục đi lên. Khi lên một trăm trượng, Càn Cương vẫn không có ra tay, Lục Ly hơi nheo mắt lại.

Lục Ly cách Càn Cương chỉ có bốn trăm trượng, khoảng cách này đã rất gần, nếu là lúc bình thường phỏng chừng hắn và Càn Cương đã đánh cho ngươi chết ta sống.

Ba mươi trượng, năm mươi trượng!

Lục Ly vào thời khắc này trầm giọng quát lên:

- Huyết Linh Nhi, mở ra thần văn đại trận!

Lục Ly không đợi lên thêm trăm trượng rồi ra tay, bởi vì đến lúc đó Càn Cương chắc chắn sẽ biến mất ở giữa hư không, lỡ như bản tôn biến mất tại chỗ, Huyết Linh Nhi phát động đại trận cũng không có ý nghĩa.

Huyết Linh Nhi luôn nấp vào lòng đất, sẵn sàng bất cứ lúc nào. Khi Lục Ly ra lệnh một tiếng, thần văn lập tức khởi động. Lòng đất bốc lên một ít sương trắng, nơi này vốn đã có sương trắng, Càn Cương ban đầu không phát hiện, chờ khi sương trắng trở nên đặc biệt dày đặc hắn mới phản ứng lại.

Nguyên lý bố trí của Huyết Linh Nhi là lợi dụng thần văn đại trận ở đây, sương trắng nơi này vốn có tự nhiên, Huyết Linh Nhi lợi dụng sương trắng ngưng tụ một loại khốn trận mạnh mẽ, khốn trận này vốn mượn lực lượng thiên địa thần trận tại đây.