Chương 295: Thất Tình Thất Sát Trảm
Lý Quân Thiên không có hứng thú với những chuyện nhàm chán, nhưng tranh đấu giữa Huyết Kiếp cùng Thiên Đạo còn rất đặc sắc, Lý Quân Thiên không ngại bọn hắn đánh từ ngày trước đến hôm sau, xem mà không biết chán.
Nhưng hai người không ra sát chiêu, rốt cục là muốn làm gì?
Lý Quân Thiên lâm vào trong suy tư, quét mắt dò xét toàn bộ Đại Xích Thiên. Bởi vì nơi này đều bị luyện hóa thành hư vô cho nên tầm mắt vô cùng khoáng đạt, quét mắt là có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trần Vệ cùng Võ Phi Vân đã di chuyển về hai bên nam bắc, Trần Vệ càng chạy càng xa, cuối cùng trực tiếp rời khỏi Đại Xích Thiên, chẳng mấy chốc đã đi ra bên ngoài kết giới phong ấn.
Cũng không biết chạy đi làm cái gì, phương nam của Đại Xích Thiên nối thẳng với Hỗn Không Hải, thân hình của Trần Vệ nhanh chóng biến mất không còn tung tích, không rõ đã đi nơi nào.
Ở Võ Phi Vân bên này, hắn nắm Già Thiên Tán chạy về phương bắc, càng lúc càng tiếp cận Lý Quân Thiên cho nên hành động của hắn bị nhìn rõ rành rành. Chỉ thấy Võ Phi Vân mở ra Già Thiên Tán, lực lượng đẩy vào trong đế binh, phát động đế binh.
Đế binh đều cần lực lượng khổng lồ để duy trì, nếu chỉ bộc phát lực lương trong thời gian ngắn thì không đáng kể lắm, một mình Võ Phi Vân là đủ rồi. Nhưng trận chiến ở phía sau lưng kia không phải bộc phát trong giây lát là có thể can thiệp.
Còn tốt Trấn Xích Quân có thể trở thành nguồn lực lượng của hắn, dùng Trấn Xích Quân để vận hành đế binh có thể kéo dài thật lâu, hiện tại chạy đến nơi này chính là muốn vận dụng lực lượng lớn nhất để kích phát Già Thiên Tán.
Là đế binh đặc hữu của Trấn Xích Đại Đế, Già Thiên Tán không đơn giản chỉ chống chọi lại lực lượng ăn mòn của Huyết Kiếp, cũng không chỉ điều động bia đá phong ấn, nó còn có lực lượng đặc hữu của chính mình.
Võ Phi Vân quay đầu nhìn về sau lưng, trung tâm của cuộc tranh đấu.
Lúc này Thiên Đạo vừa ném ra Thiên Tử Ấn, Thiên Tử Ấn hóa thành một tòa núi lớn thông thiên, vạn trượng núi lớn mang theo sức nặng mấy tỷ tấn đập xuống, một đòn có thể đập cho cường giả long tộc đứt vảy gãy xương.
Nam tử Huyết Kiếp trực tiếp bị đập tan thành vô số mảnh, nhưng Huyết Kiếp giống như một cái hồ nước bị nhấc lên, núi cao đập xuống liền chia lìa ra, văng tung tóe.
Lại từ vô số phần văng tung tóe này một lần nữa tụ hợp lại, biển máu vô biên nhấn chìm luôn vạn trượng núi cao, giống như một con quái vật mở rộng miệng, ngoạm vào núi lớn, một ngụm nuốt hết.
Tình trạng thực tế cũng đúng là như thế, Huyết Kiếp nuốt mất vạn trượng sơn, biển máu không ngừng co rút lại, cuối cùng ngưng tụ thành hình dáng của nam tử còn vạn trượng sơn đã biến mất không thấy gì nữa.
Hiển nhiên, vạn trượng sơn bị nam tử nuốt mất. Thiên Từ Ấn đồng dạng không thể tránh thoát, chống lên một cái gò lớn ở lồng ngực của nam tử, giống như côn trùng muốn phá xác xông ra ngoài nhưng không đủ lực lượng, bị vỏ ngoài bao bọc chặt chẽ.
Nam tử cười gằn, bàn tay vồ một cái xé rách khối thịt ở trên lồng ngực, lồng ngực nhanh chóng liền lại, không lưu dấu vết. Khối thịt ở trên bàn tay của hắn chậm rãi biến chuyển, hóa thành một khối máu bán trong suốt, đỏ thẫm mà không tan.
Xuyên qua màng máu đỏ thẫm có thể nhìn thấy được Thiên Tử Ấn bị vây trụ ở bên trong, Thiên Tử Ấn trầm trọng như núi đứng lặng ở giữa biển máu. Thiên Tử Ấn bất động lại giống như phát ra rung động vô hình, nhấc lên sóng lớn dào dạt xô về phương xa.
Chỉ là khối máu từ đầu đến cuối đều vững vàng, sóng máu không thể truyền ra bên ngoài.
Nam tử nắm chặt lấy Thiên Tử Ấn, tạm thời áp chế lại ảnh hưởng của nó lên trên cơ thể mình sau đó phát động t·ấn c·ông về phía Thiên Đạo.
Lần này không còn là tiểu đả tiểu nháo, trực tiếp mở ra đại chiêu t·ấn c·ông Thiên Đạo. Chỉ thấy nam tử ngưng tụ ra một thanh hắc đao, hắc đao không phải đen tuyền mà le lói huyết quang, nhìn kỹ càng có thể nhìn thấy ánh đỏ thẫm nhàn nhạt.
Đao chém xuống, sát ý cuồn cuộn, huyết khí thao thiên, quy tắc vào lúc này giống như dây đàn, trường đao khẽ gảy dây đàn rung, thiên địa vì thế tấu lên một khúc ca vang.
“Thập phương giới, cửu trọng vân, sát ý thao thiên hận nan minh.
Cuồng phong khởi, thủy nghịch hành, đạo đạo là vô tình.
Đạo vô tình, thị nhân tâm, khán phá hồng trần sinh tử khinh.
Phá luân hồi, diệt thần ma, hoàng tuyền bích lạc quét sạch linh.
Vạn thế hành, phụ ác danh, một khúc thất sát trảm thất tình.
Ma đao hướng thiên tiếu, cuồng đồ táng thương sinh.
Thương sinh tẫn, vạn linh tuyệt, sát vô xá, phóng ca hành.
...”
Âm thanh cuồng ngạo hào phóng quanh quẩn, không phải truyền vào từ tai mà là thiên địa rung động truyền vào trong linh hồn, từ linh hồn nhận thức đến cho nên nói là “nghe” không quá chuẩn xác.
Chỉ là một đao hạ xuống mà thôi, hoàn toàn không phải một buổi diễn tấu nhưng quy tắc rung động, thiên địa vì thế bất giác mang lên bài ca vang này. Theo tiếng ca vang, một cái tràng cảnh hiện ra.
Biển máu vô biên vây khốn người vào bên trong, đưa mắt không thấy được biên giới, rộng lớn đến vô hạn. Người bị vây ở bên trong không có cảm tình, chỉ biết g·iết chóc, hận ý ngập trời, bất khuất không phục.
Thất sát trảm thất tình, một đao đại đạo cùng ca minh.
Thất Tình Thất Sát Trảm!
Lý Quân Thiên nhìn thấy vô số quy tắc bên trong Đại Xích Thiên vào lúc này dưới sự dẫn dắt của thanh đao, ngoại trừ rung động chính là đan dệt vào với nhau, ngưng tụ thêm vào trong thanh đao.
Bởi vì có phương thức đan dệt lực lượng quy tắc một cách đặc biệt, tạo thành hiệu quả đã tương đương với đại đạo, thậm chí bởi vì phương thức vận hành đại đạo tinh diệu mà cuồng dã, tạo thành hiệu quả giống như thần thông.
Thất Tình Thất Sát Trảm hạ xuống, Thiên Đạo vô tình, cũng không có sát ý, nhưng sát ý chậm rãi ăn mòn đến Thiên Đạo.
Thiên Đạo hờ hững lạnh nhạt nhưng đối đầu với mọi việc đều nghiêm túc, đối mặt với đòn đánh có thể xưng thần thông này, Thiên Đạo cũng phải ứng đối toàn lực.
Nắm chặt lấy Thiên Tử Kiếm vào trong tay, lực lượng thiên mệnh rung động quy tắc. Đại Xích Thiên tồn tại quy tắc tương tự với Thế Giới Cửu Châu nhưng chung quy đã bị Huyết Kiếp cắn nuốt cho nên dễ dàng bị Huyết Kiếp điều động, Thiên Đạo không có ưu thế khi điều động quy tắc ở đây.
Cho nên lực lượng thiên mệnh hóa thành một cây cầu câu thông Thế Giới Cửu Châu, từ Thế Giới Cửu Châu dẫn dặt lực lượng quy tắc nguyên bản vươn đến nơi này.
Quy tắc từ phía bắc chảy đến, chảy dọc mấy nghìn dặm liền đan dệt thành dòng sông đại đạo, không thể gọi là đại đạo, phải gọi là Thiên Đại Đạo.
Lực lượng của Thiên Đạo có thể sử dụng đều dẫn dắt đến nơi này, cho dù sở hữu sức mạnh của cả thế giới, nhưng có thể rút ra để sử dụng công kích cũng không nhiều. Dù sao toàn bộ thế giới vận hành đều tiêu hao một lượng lớn sức mạnh, nếu toàn bộ rút đi để t·ấn c·ông vậy thì thế giới này sẽ đổ sập, vỡ nát thành mảnh vụn.
Cho nên dòng sông đại đạo mà Thiên Đạo dẫn dắt là lực lượng lớn nhất mà Thiên Đạo có thể sử dụng.
Dòng sông đại đạo mở rộng, nửa đường chậm rãi kết cấu biến hóa, đan dệt giống như đang cấu tạo thần thông.
Bay v·út mấy nghìn dặm chỉ trong một thời gian rất ngắn nhưng đã cấu trúc hoàn thành.
Một đóa thất thải hoa sen giống như tường vân chậm rãi bay đến, giống như ánh sáng thần thánh chiếu rọi không gian hư vô này, trong phút chốc để cho không gian trở nên tươi sáng đẹp đẽ.
Lý Quân Thiên híp mắt lại, hắn nhìn thấy Đại Xích Thiên chia làm hai nửa, một mảnh biển máu ở bên dưới, phía nam là hắc đao hừng hực hạ xuống, vô tình vô ý, sát khí cuồn cuộn.
Phía bắc có thất thải hào quang diệu chiếu tiến đến, như thần như thánh cấu tạo thành một đóa hoa sen mười hai cánh, mười hai cánh nở rộ, tường vân phiêu phù, lưu tinh nhảy loạn, nhật nguyệt đồng huy.
Cánh hoa có sơn hải, nhụy hoa có hà lưu, tổng thể như một thế giới thu nhỏ đang phát sát rực rỡ, đẹp đẽ đến lóa mắt.
Táng Đế Liên!
Lý Quân Thiên chắc chắn sẽ không nhận lầm thần thông của mình, nhưng Kiếm Đại Đạo của hắn chưa từng bị xúc động, Võ Đạo cũng không có phản ứng. Hiển nhiên Thiên Đạo sử dụng sức mạnh của nó tạo nên thần thông này, hơn nữa là bản sao chép y hệt với Táng Đế Liên của Lý Quân Thiên.
Chuyện này cũng chẳng có gì khó hiểu, lúc trước Lý Quân Thiên giảng đạo cho Vũ Nhu, những cái gọi là Nghênh Phong Kiếm, Cuồng Phong Kiếm, Khai Hi Kiếm, Chính Dương Kiếm, Tà Dương Kiếm... Đều không phải chiêu thức diễn giải của Lý Quân Thiên nghĩ ra.
Đây là kiếm chiêu tương đối tinh diệu mà Lý Quân Thiên nhặt ra, hắn nhặt từ trong Kiếm Đại Đạo ra ngoài. Người khác cảm ngộ sáng tạo ra có thể cộng minh với Kiếm Đạo trong Thiên Địa, Lý Quân Thiên liền có thể hiểu biết về chiêu thức này.
Tất nhiên Lý Quân Thiên bỏ ra một chút xíu suy nghĩ hoàn thiện những chiêu thức kia, nâng tầm nó trở nên hoàn mỹ hơn.
Nhưng nói chính xác thì vẫn dựa trên chiêu thức của người khác, gọi là sao chép cũng không sai. Cho nên Thiên Đạo thông qua Kiếm Đạo của Lý Quân Thiên, nhìn trộm một lần đánh ra Táng Đế Liên cũng không phải không được.
Vô hình vô tướng chỉ là không nhiễm vạn pháp, không nhiễm nhân quả, không màng chúng sinh. Nhưng Thiên Đạo cũng không ở trong chúng sinh, Thiên Đạo nằm ở trên cùng một cấp bậc với Lý Quân Thiên, có thể nhìn trộm đến Đại Đạo ở bên trong Thiên Địa, khi mà Đại Đạo còn chưa Vô Tướng.
Đồng thời Lý Quân Thiên đã từng thi triển Táng Đế Liên, Thiên Đạo nhìn thấy, sao chép được cũng không phải chuyện bất hợp lý.
Táng Đế Liên từ sông dài lao đến, cùng với Thất Tình Thất Sát Trảm vào lúc này chia hai nửa Đại Xích Thiên lao thẳng vào nhau, giống như hai mảnh thế giới va đập, ở trong hư không đập ra uy lực cuồn cuộn, muốn xé nát tất cả.
Hư không, vào lúc này cũng bị xé rách, hắc lôi xung thiên, toàn bộ Đại Xích Thiên vào lúc này bị hắc lôi chia cắt thành vô số mảnh giống như mạng nhện.
...
p/s: Cầu đê cử!!!