Chương 294:
Nam tử vung tay phải lên, từ bàn tay vươn ra một thanh trường đao đỏ thẫm, mũi đao hướng thẳng bầu trời. Lưỡi đao dài đến cả trăm thước, một đao hạ xuống mang theo uy thế cuồn cuộn xé rách thiên địa hạ xuống.
Trong không gian hư vô này, huyết đao giống như một ngọn lửa cuồn cuộn vô cùng sáng rõ. Huyết đao trăm thước chém đến như trời sụp đất nứt, nhắm thẳng vào đầu của Thiên Đạo.
Khoảng cách đôi bên chỉ có mấy thước, tốc độ chém ra nhanh đến khó có thể tưởng tượng được, đưa tay liền đến, vươn tay liền có thể chạm vào, gần như không tiêu tốn sức lực cùng thời gian.
Ầm ầm!
Huyết đao vẽ ra một vòng bán nguyệt hạ xuống, hư không đều b·ị c·hém ra vết tích, vô số huyết khí tung bay tạo thành một vùng huyết vụ, cũng là cảnh vật hiếm hoi tồn tại ở trong khu vực hư vô mênh mông này.
Thiên Đạo điều động lực lượng thiên mệnh, cũng không thấy được Thiên Đạo di chuyển tránh đi, nhưng huyết đao cứ như vậy chém lệch ra, cách bờ vai của Thiên Đạo ở trong gang tấc.
Nhưng chung quy là cách biệt, không thể chém trúng Thiên Đạo, lưỡi đao lướt qua mang theo gió lớn thổi y phục cùng tóc dài tung bay nhưng không thể tạo thành một chút tổn thương nào.
Cao thủ cấp bậc này sẽ không có chuyện đánh trượt hay cố ý đánh trượt gì, dù sao ác ý đậm đặc như thế kia hận không thể đ·ánh c·hết đối phương, ai lại cố ý đánh trượt làm gì.
Cho nên chỉ có một nguyên nhân để giải thích, Thiên Đạo sử dụng thủ đoạn khiến cho một đao này chém chệch.
Nam tử cười gằn, lưỡi đao hạ xuống lập tức vỡ ra thành vô số mảnh, mỗi một mảnh vỡ đều hóa thành một con dơi, chớp mắt liền xuất hiện một đàn dơi che rợp không gian, giương cánh nhe nanh g·iết đến.
Sóng âm từ trong đàn dơi phun trào, vô số hạ âm đan xen vào với nhau hình thành cộng minh, một cỗ lực lượng khổng lồ đánh thẳng vào trên người Thiên Đạo, xuyên thủng bất cứ lớp che chắn nào.
Sóng âm đánh vào trên người Thiên Đạo cũng không bị chặn lại, trực tiếp đánh vào trên thân thể của hắn. Cơ thể của Thiên Dung Nữ Đế dung luyện nhiều loại lực lượng trở nên vô cùng mạnh mẽ, cho dù sóng âm mang theo lực lượng cả tỉ cân v·a c·hạm ở từng ngõ ngách trong cơ thể.
Loại v·a c·hạm này thật sự có thể để người vỡ tan thành từng mảnh, cho dù là Long Tộc cũng khó mà chống đỡ được, chắc chắn vị lắc ra một thân tổn thương. Nhưng cỗ cơ thể này chỉ thoáng căng đau, cũng không xuất hiện v·ết t·hương rõ ràng.
Thiên Đạo chỉ tùy ý vận chuyển lực lượng thiên mệnh liền trấn áp lại thân thể không bị rung động, vững như bàn thạch. Đồng thời, lực lượng thiên mệnh tỏa ra, chỉ cần một ý niệm liền ban hành quy tắc.
Yên lặng!
Tiếng kêu cứ thế im bặt, đàn dơi to lớn như mây trời bao phủ đến cơ thể Thiên Đạo, nanh nhọn giống như bảo khí sắc bén nhất thế gian, dễ dàng phá mở làn da trắng bóc như sứ của Thiên Đạo, răng nanh cắm vào trong da thịt phát ra lực hút vô cùng mạnh mẽ.
Huyết khí, linh khí, thể năng, sinh khí, quỷ khí, quốc lực, thiên mệnh,...bất kể là loại lực lượng nào tồn tại ở trong thân thể của Thiên Dung Nữ Đế vào lúc này đều bị hút đi, hóa thành dinh dưỡng hòa vào trong Huyết Kiếp.
Tất nhiên bị hút đi nhưng cũng không nhanh, so với lực lượng cuồn cuộn ẩn chứa ở bên trong thì đám dơi này hút đi cũng không đáng kể gì. Thiên Đạo khẽ vẫn dụng lực lượng thiên mệnh, lực lượng thiên mệnh trực tiếp hóa thành thanh lôi chém ra ngoài.
Trong chớp mắt thanh lôi cuồn cuộn bao phủ toàn bộ thiên địa, kinh lôi bao trùm ba nghìn dặm, trong chớp mắt đem đàn dơi đánh nổi tung thành vô số huyết vụ.
Huyết vụ bao trùm vùng không gian này càng lúc càng nồng, huyết vụ gần như đã che lấp đi tầm nhìn trước mắt, chỉ có thể nhìn thấy một cách mông lung ở khoảng cách chừng mười thước.
Nam tử cười gằn dùng cánh tay đấm ra một quyền, huyết vụ trải rộng bốn phương trong lúc này bị dẫn động lên, một quyền giống như đem thế gian sụp đổ về phía trung tâm, muốn đè c·hết Thiên Đạo.
Một quyền này đập xuống có thể đập nát một cái Thần Quang Đại Lục, đem đại lục vo thành một ngọn núi nhỏ. Cho nên vạn dặm của Đại Xích Thiên đã hóa thành hư vô cũng bị kéo đến rung động, lực lượng khổng lồ đến khó mà đong đếm đến từ quy tắc trói buộc.
Quy tắc hoàn toàn bị nam tử thao túng, bởi vì Đại Xích Thiên từ lâu đã bị Huyết Kiếp luyện hóa thành một bộ phận của mình. Thiên Đạo có thể nhìn rõ ràng một quyền này, thậm chí trên một mức độ nào đó mà nói hắn đã làm cho một quyền này chậm đi một chút.
Nhưng bốn phương tám hướng đổ ập xuống, cho dù tốc độ chậm hơn thì có làm sao, không thể né tránh thì công kích chậm đi lại có tác dụng gì.
Thiên Đạo không có cảm xúc, lúc này cũng k·hông k·ích động nhưng vẫn sử dụng ra phản kích hữu hiệu nhất. Không thể làm gì khác hơn là nắm lấy Thiên Tử Kiếm đánh ra công kích.
Lấy lực lượng quy tắc làm sắt thép, lực lượng thiên mệnh làm xi măng, đan dệt thành lực công kích của Thiên Tử Kiếm. Một kiếm chém ra, thần long xuất hải phá vân thăng thiên.
Kiếm chém ra một cái khe hở từ lực ép bốn phía, phá đi lực lượng chủ yếu của một quyền này, thế đi không giảm, lưỡi kiếm từ dưới kéo lên trên muốn gọt đi cánh tay của nam tử.
Nam tử mặc kệ cánh tay b·ị c·hém đứt, từ eo mọc ra một cánh tay đánh ra một chưởng thẳng vào bụng của Thiên Đạo. Thiên Đạo lắc eo một cái tránh đi một chưởng vừa rồi, hoành kiếm chém ngang.
Nam tử tùy ý để Thiên Tử Kiếm chém đứt đầu của mình, đầu lâu phóng lên cao, ở giữa không trung hóa thành một dòng máu bay xuống, hòa vào trong hồng bào của hắn.
Từ lồng ngực nhô lên một khối thịt lớn, chậm rãi hóa thành đầu lâu của nam tử, vẫn là vẻ tà mị đẹp mắt nhưng vị trí hơi sai lệch. Sau đó đầu lâu giống như một con chuột chống lên y phục, chậm rãi chạy lên trên cuối cùng tọa lạc ở trên cái cổ của mình, hoàn toàn không nhìn thấy được v·ết t·hương.
Đồng thời cánh tay cũng từ eo chạy lên đúng vị trí của mình, cánh tay bị chặt đứt hóa thành một thanh trường thương. Không biết hắn thêm vào lực lượng gì, trường thương từ màu đỏ tươi đến đỏ thẫm, cuối cùng biến thành màu đen, khí tức tràn đầy tà ác.
Một thương đâm ra ngoài, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, thậm chí Thiên Đạo làm cho thời gian chậm lại cũng không thể phản ứng kịp thời, bị mũi thương đâm xuyên lồng ngực.
Nhưng từ lồng ngực của hắn vốn phải chảy ra máu tươi thì lúc này vươn ra vô số dây xích, dây xích quấn quanh tựa như dây leo siết chặt lấy trường thương ở trên người.
Cho dù trường thương có một loại lực hút muốn hút đi sức mạnh của hắn, nhưng bị vô số dây xích quấn chặt liền không thể tạo nên tác dụng gì. Sau đó..trường thương dần dần bị dây xích bóp nghẹt, chậm rãi hòa vào trong thân thể của Thiên Đạo.
Nam tử: ???
Hắn thật sự kinh ngạc đến quên cả công kích, tuy trường thương là hắn biến hóa ra nhưng bởi vì rèn luyện thêm lực lượng phá hư cho nên không thể hóa ngược trở lại thành dòng máu rút trở về.
Không rút ra được, chỉ có thể nhìn đến Thiên Đạo chậm rãi cắn nuốt mất trường thương. Nam tử tức giận đến muốn b·ốc k·hói, ánh mắt như kiếm, lông mày hơi giương lên, tức giận chửi ầm lên.
“Cmn xưa nay chỉ có ta nuốt người khác, ngươi lại dám nuốt thương của ta?”
Vừa nói hồng bào của hắn tách ra mười mấy mảnh, mười mấy mảnh hóa thành các loại kỳ hung dị thú giương nanh múa vuốt cắn về phía Thiên Đạo. Thiên Đạo nhẹ nhàng vung ra Thiên Tử Ấn.
Một ấn đập xuống giống như bầu trời đổ sập, mặt ấn hiện lên hoa văn huyền ảo, lực lượng quy tắc vươn ra ngoài quấn lấy mười hai loại kỳ hung dị thú.
Nam tử chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể bị bóp méo, Thiên Tử Ấn có thể ảnh hưởng đến hắn, mà dưới sự thúc giục của Thiên Đạo, lực lượng thiên mệnh giống như vô biên vô hạn, đem thân thể của hắn bóp loạn, muốn xé nát thành từng mảnh.
Nam tử miễn cưỡng ngăn chặn lại khó chịu từ trong thân thể duy trì hình dáng của hung thú. Mười hai kỳ hung dị thú tuy rằng bị quấn chặt nhưng vẫn có hung thú đột phá được phong tỏa, một ngụm cắn rách hoàng bào của Thiên Đạo, cắn ra một v·ết m·áu lớn.
Nhưng Thiên Tử Ấn cũng nhanh chóng đập xuống, đem mấy con hung thú đập thành bọt máu.
Cả hai thi triển bản lĩnh, ta đến ngươi đi đánh ra một thân thương thế nhưng tốc độ phục hồi đều vô cùng nhanh chóng, nhìn như lông tóc đều không tổn hao gì.
Lý Quân Thiên đứng ngoài Đại Xích Thiên nhìn hai người chiến đấu vào cùng một chỗ. Không có đất rung núi chuyển, sấm rền gió cuốn, dù sao toàn bộ không gian đều là hư vô, có chăng chính là đại chiêu của Thiên Đạo cùng Huyết Kiếp biến ra để đánh đấu nhau. Khí thế hùng vĩ, chiêu thức đồng dạng hung hiểm đến tận cùng nhưng ai cũng không làm gì được ai.
Càng xem, càng giống như đang thăm dò lẫn nhau. Nhưng Lý Quân Thiên không cho rằng cả hai rảnh đến thăm dò như vậy, hẳn còn đang chờ đợi cái gì hay còn tính toán gì khác chăng?
...
p/s: Cầu đề cử!!!