Chương 283: Lại thêm một chút
Lý Quân Thiên lắc đầu, hắn là thật mạnh nhưng Thiên Cực Thái Hậu thật sự không yếu, có thể sánh với hóa đạo, có thể xuyên thấu qua đại đạo tác động đến Lý Quân Thiên đã là bản lĩnh không đơn giản, vượt qua lực lượng quy tắc chạm vào đại đạo.
Xuyên thấu qua vô hình vô tướng tác động đến Lý Quân Thiên đã là bản lĩnh khó có người sánh được.
Chẳng qua chênh lệch quá lớn, Lý Quân Thiên dễ dàng nghiền ép đối thủ, cho nên Thiên Cực Thái Hậu mới lộ ra nhỏ yếu vô lực như vậy, hoàn toàn không cùng một cấp bậc sức mạnh.
Chỉ có sức v·a c·hạm một cái chứ còn lâu mới có thể tranh phong.
Lý Quân Thiên lắc đầu, năng lực không tệ nhưng như thế này vẫn còn chưa đủ, Thiên Cực Thái Hậu giống như cũng chưa từng dùng ra toàn bộ thực lực, hiển nhiên vẫn còn có thể v·a c·hạm thêm một chút.
“Ngươi lại cố gắng thêm một chút xem?”
Hừ!
Thiên Cực Thái Hậu phất tay, Thiên Tử Kiếm từ trong tay áo bay ra ngoài chém về phía Lý Quân Thiên. Đồng thời lại một lần nữa cảnh tượng quanh thân biến đổi, lại một lần nữa đưa thân tinh không vạn lý.
Lý Quân Thiên lúc này mới rảnh rỗi đánh giá tình cảnh này, đây không phải là một loại dị tượng hay ảo cảnh, cũng không phải linh vực lĩnh vực gì mà là một loại đại đạo biểu hiện, đại đạo bắn ra ngoài tạo thành hiệu quả cải thiên hoán địa.
Đây là một loại phương thức hiển hóa đại đạo, chính là cảnh giới “hóa đạo” mà Lý Quân Thiên thường nhảy vào nhảy ra. Đồng thời ở trong trạng thái này, công kích của Thiên Cực Thái Hậu hoàn toàn đụng chạm vào đại đạo, đứng ngang hàng với lý Quân Thiên, công kích có thể chính xác chạm đến Lý Quân Thiên, chứ không còn khả năng chạm không đến, sờ không được.
Thiên Tử Kiếm vượt ngang vũ trụ tinh không, hóa thành một con kim long giương nanh múa vuốt bắt về phía Lý Quân Thiên. Thần long to lớn vạn dặm bắt về Lý Quân Thiên, Lý Quân Thiên thật sự giống như một hạt bụi nhỏ đứng trước núi lớn, chênh lệch trăm vạn lần.
Nhưng chênh lệch lớn như thế, Lý Quân Thiên vẫn ung dung không vội. Ngón tay khẽ câu lên, ngoắc ngoắc một cái, rượu đào từ trong bình rượu hóa thành một dòng sông lao ra ngoài.
Rượu này hóa thành một con sông lớn, sông dài cuồn cuộn mang theo mùi hương nội uẩn ở bên trong, dưới lực lượng đại đạo tỏa ra bốn phía liền đem hương thơm thôi thúc đến tràn ngập không gian.
Sông dài không thấy đầu cuối, hai bên bờ sông cũng mênh mông không thấy đôi bờ. Nói là sông lại giống như là biển, dòng chảy cuồn cuộn cuốn đến, nước sông đi đến đâu, sao trời dập tắt đến đó, tinh không toàn bộ bị nhấn chìm.
Cự long lao đến nhưng đối mặt với đại đạo trường hà liền giống như một con giun rơi vào trong biển lớn, cho dù ra sức vùng vẫy cũng không thể bởi ra khỏi sông lớn.
Không qua bao lâu, toàn bộ kim long giống như bị lột da, dóc thịt, cao xương, toàn bộ vẻ ngoài đều bị lột xuống, cuối cùng đánh trở về nguyên hình.
Lộ ra hình dáng của Thiên Tử Kiếm.
Nhưng toàn bộ uy năng đều bị lột hết, Thiên Tử Kiếm chỉ có thể treo ở giữa không trung không còn chút lực công kích, đại đạo trường hà quấn lấy Thiên Tử Kiếm định trụ lại giữa không gian.
Lý Quân Thiên vươn ra ngọc thủ, nắm lấy Thiên Tử Kiếm. Thiên Tử Kiếm rung rung giống như một con cá không chịu phục chế, giãy giụa không ngừng. Nhưng Lý Quân Thiên vận lực khẽ bóp một cái, lực lượng khổng lồ đổ ập xuống trực tiếp trấn áp tất cả phản kháng, đem những hành động không an phận bóp c·hết.
Thiên Tử Kiếm giống như đã bị đóng băng, hóa thành tử vật ngoan ngoãn không còn dám lung lay động chạm lung tung.
“Kiếm thật sự không tệ”.
Lý Quân Thiên đem Thiên Tử Kiếm trả cho Thiên Cực Thái Hậu, Đế Binh không tệ nhưng thật sự không sánh được với Quy Khư, dù sao Quy Khư gánh chịu đại đạo của Lý Quân Thiên, là đại đạo hiển hóa ra đồng thời cũng ký thác đỉnh phong của Kiếm Đạo.
Chỉ cần Kiếm Đạo của Lý Quân Thiên có tiến bộ vậy thì Quy Khư sẽ không ngừng mạnh lên. Hiện tại kiếm Quy Khư đã mạnh hơn Thiên Tử Kiếm rất nhiều, tuy không đến mức có thể một kiếm chém đứt đối phương, nhưng cũng có thể để đối phương ép đến cong xuống hoặc là lưu lại dấu vết không cạn.
Như vậy đã là chênh lệch không nhỏ.
Thiên Tử Kiếm giống như con thỏ bị hù chạy, vừa rời tay Lý Quân Thiên liền thoắt một cái nhảy ra ngoài, giống như một tia chớp chạy về trong tay áo của Thiên Cực Thái Hậu. Từ trên cánh tay bị giấu ở trong phượng bào đỏ thẫm lúc này vươn ra vô số dây xích đen tuyền.
Dây xích giống như bắt nguồn từ từng sợi cơ bắp cùng gân mạch, một đầu nối thẳng với xương cốt, một đầu vươn ra ngoài quấn chặt lấy Thiên Tử Kiếm, sau đó đem Thiên Tử Kiếm kéo vào trong tay áo, sáp vào trong cơ thể, hòa vào trong xương máu.
Thiên Tử Kiếm đã trở thành một bộ phận của Thiên Cực Thái Hậu, thậm chí Thiên Tử Ấn cùng Lượng Thiên Thước cũng không có ngoại lệ, đều trở thành một bộ phận trong cơ thể của nàng.
Ngoài ra còn có một quyển Pháp Luật Thần Thư có thể để cho nàng ngôn xuất pháp tùy, chỉ cần lên tiếng liền có thể định tội cho người trong phạm vi của Thần Triều.
Cuối cùng chính là toàn bộ thực lực tổng hợp của Thiên Cực Thái Hậu đã bắn vọt, vượt qua bình chướng của Chứng Đạo, trở thành người “thành đạo” sánh ngang với Đại Đế, có thể bước vào trạng thái hóa đạo.
Hiển nhiên mỗi một lần vận dụng sức mạnh đều đem không gian đưa vào tinh không vạn lý chính là một loại thể hiện của sức mạnh hóa đạo của Thiên Cực Thái Hậu, chỉ là phương thức cũng hơi khác biệt với Lý Quân Thiên mà thôi.
Nhớ đến lúc Lý Quân Thiên chứng đạo bị sét đánh không ít lần đâu, nhưng Thiên Cực Thái Hậu “chứng đạo” hoàn toàn gió yên sóng lặng, không có bị ngăn cản gì. Hiển nhiên ở trong đó có Thiên Đạo đẩy một tay khiến cho quy tắc không bị xoắn vặn hóa thành hắc lôi, cho nên không bị sét đánh cũng là điều có thể chấp nhận được.
Phương thức chứng đạo khác biệt, thực lực cũng có sự khác biệt rất lớn, Lý Quân Thiên cảm thấy không cần phải thăm dò thực lực gì nữa, không có ý nghĩa.
“Có được sức mạnh thế này ngươi lại muốn làm cái gì?”
Lý Quân Thiên tùy ý nói, một bộ dáng rất nhàn nhã thoải mái lại không có ý định động thủ nữa.
Thiên Cực Thái Hậu cười cười không trả lời, cũng không động thủ nữa, chênh lệch đôi bên thật sự quá mức rõ ràng. Giống như khi nàng còn chỉ là một Ngự Linh Sư nhỏ bé đối mặt với Thiên Cực Đại Đế.
Hiện tại nàng đã có thể sánh vai Đại Đế, đối mặt với Lý Quân Thiên vẫn còn chênh lệch to lớn như vậy. Lý Quân Thiên đã mạnh như vậy... Ánh mắt của Thiên Cực Thái Hậu trở nên lấp lóe.
Thực lực như thế này vẫn chưa đủ, cho dù muốn làm cái gì cũng không làm được. Thiên Cực Thái Hậu cấp tốc xoay chuyển suy nghĩ sau đó nhìn về phía A Cửu, kiều kiều mị mị ý vị thâm trường nói.
“Đế vị thay phiên ngồi, lần này đến phiên ta ngồi”.
A Cửu bĩu bĩu môi, chẳng thèm quan tâm mà hời hợt nói.
“Ta cũng không có thèm Đế Vị, ngươi ngồi lên liên quan quái gì đến ta”.
A Cửu nói không quan tâm là thật sự không thèm quan tâm, nói xong liền nhảy nhót đi một bên chơi, lộ ra một loại cảm giác trẻ con vô tư vô lự. Nhưng bất kể là Lý Quân Thiên hay Thiên Cực Thái Hậu đều không cho rằng A Cửu thật sự vô tư vô lự, chỉ là không cần đào móc sâu vào mà thôi.
Lý Quân Thiên cũng không tin Thiên Cực Thái Hậu chỉ muốn ngồi lên Đế Vị, tuy rằng Đế Vị liên quan đến thực lực chứ không chỉ thực quyền, nhưng “liều mạng” bỏ qua tất cả đề làm đến bước này, lại có Thiên Đạo ở đằng sau thúc đẩy, chắc hẳn không chỉ vẻn vẹn như vậy.
Nhưng Thiên Cực Thái Hậu không muốn nói...
Lý Quân Thiên lại không nổi lên tâm tư đem người chém c·hết, dù sao hắn còn muốn xem xem Thiên Đạo định làm cái gì, tạm thời còn không thể g·iết c·hết đối phương.
Nhưng đối phương không chịu nói, Lý Quân Thiên lại phạm vào nhàm chán, mất hết kiên nhẫn. Lý Quân Thiên gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, thở dài nói.
“Được rồi, chuyện cũng không liên quan gì đến ta”.
Nói xong Thiên Cực Thái Hậu liền cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, chớp mắt ổn định lại thân thể đã thấy mình lơ lửng ở trên đỉnh Độ Kiếp Đài, mà Ma Hê Thủ La Kiếm bị Bạch Tuyết chậm rãi chạy đi xa.
Thiên Cực Thái Hậu: “...”
...
p/s: Cầu đề cử!!!