Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 284: Thiên Dung




Chương 284: Thiên Dung

Lý Quân Thiên tất nhiên rời đi, ở lại nơi này không có ích lợi gì, quá mức nhàm chán. Lực lượng thiên mệnh ở Thần Đô đã bị tiêu hao không sai biệt lắm, A Cửu cũng không nhận được lợi ích gì.

Lực lượng thiên mệnh ở bên trong Thiên Vận Đỉnh đều bị Thiên Cực Thái Hậu dùng hết, hiện tại mới chậm rãi ngưng tụ lại một chút xíu, cho nên chẳng đáng để tâm.

Cái gọi là căn cơ của Thần Triều đúng là có chút ý tứ, tựa như “linh” mà không phải linh, lực lượng ẩn chứa bên trong cũng rất cao minh nhưng Lý Quân Thiên không hứng thú lắm.

Hắn không có ý định lật Thần Triều này, ban đầu hắn chỉ muốn đi đến xem xem lực lượng áp chế đại đạo của hắn là cái gì, nhưng khi hắn lĩnh ngộ ra đại đạo vô tướng thì cái áp chế kia cũng không đáng kể nữa, cho đến hiện tại đã hoàn toàn không còn bị áp chế, toàn bộ thực lực có thể tùy ý thi triển.

Lại có một lần gặp mặt thoáng qua với Thiên Đạo, Lý Quân Thiên liền biết đại đạo vô tướng có thể tương xứng với Thiên Đạo. Nghĩ kỹ lại thiên đạo đồng dạng vô hình vô tướng, người thường không thể biết được không thể nhìn thấy, càng không thể gặp được.

Nhưng Thiên Đạo của Thế Giới Cửu Châu có vẻ như mạnh hơn Thiên Đạo ở Thiên Linh Đại Lục, tuy không có biến chuyển rất lớn về chất nhưng có vẻ không đơn thuần vô hình vô tướng, giống như còn tiếp cận đến mức độ cao hơn nữa.

Chính là lực lượng thao túng ngưng đọng thời gian kia, cho nên Lý Quân Thiên định bế quan suy nghĩ một chút, tận dụng con quỷ dị kia lại tìm hiểu một chút lực lượng thời gian.

Lý Quân Thiên có cảm giác rằng đại đạo muốn tiến thêm một bước chắc chắn có liên quan đến lực lượng thời gian này.

Đã như thế, hắn liền không rảnh ở lại Thần Đô làm cái gì, tạm thời nuôi thả cho đám người đi thực thi kế hoạch của đối phương, đợi đến mọi chuyện chạy đến cuối cùng hắn lại đi ra ngó ngó một chút.

Mà Thiên Cực Thái Hậu bị Lý Quân Thiên ném ra ngoài, mặt tuy không biết sắc nhưng cũng hơi tức giận. Nếu như không phải đánh không lại, nàng đã sớm cầm kiếm chém đi lên, làm gì có chuyện nhìn đối phương bay đi xa.

“Dung nhi, ngươi không sao chứ?”

Trần Vệ vội vàng tiến đến ân cần thăm hỏi Thiên Cực Thái Hậu. Thiên Cực Thái Hậu xoay người, đột nhiên lồng ngực của Trần Vệ giống như bị người chém ngang, không có máu tươi chảy ra mà giống như một cái miệng đen kịt há mở.

Sắc mặt của Trần Vệ trong chớp mắt tái nhợt, quan bào lập tức b·ốc c·háy, bị đốt thành tro bụi, lộ ra một thân áo vải trắng bệch. Vết thương cấp tốc khép lại nhưng khuôn mặt của Trần Vệ càng trắng, hơi thở mỏng manh như ngọn nến trước gió.



Thiên Cực Thái Hậu hơi giật mình một cái, ánh mắt trắng bệch hơi nhíu lại nhưng cũng không có hành động gì, một hồi sau mới giãn lông mày ra nói.

“Võ Vương động thủ, có vẻ như không muốn mạng của ngươi”.

Trần Vệ yếu ớt thở ra một hơi, cười khổ nói.

“Lực lượng của ta đều bị phong ấn lại, có mà không dùng được”.

Thiên Cực Thái Hậu quan sát một cái lắc đầu nói.

“Hắn đem “linh” của ngươi chém nát, chỉ là mảnh vụn sức mạnh lưu lại trong cơ thể, nhưng cũng biến tướng tăng cường thực lực của ngươi”.

Trần Vệ như có điều suy nghĩ gật đầu. Phùng Tá Chu vào lúc này tiến lên, liếc Trần Vệ một cái nhưng cũng không cà khịa, trái lại nhìn về phía Thiên Cực Thái Hậu, lo lắng hỏi.

“Dung nhi, trạng thái của ngươi thế nào?”

Thiên Cực Thái Hậu lắc đầu, rõ ràng là động tác cực kỳ tầm thường nhưng lại lộ ra một loại quyến rũ vũ mị. Nàng nghĩ nghĩ một chút, nói.

“Triệu tập nội các, đến lúc chỉnh lý thế đạo này rồi”.

Bọn hắn bỏ mặc Thần Triều loạn lạc mấy chục năm không phải không có năng lực đi quản lý, chẳng qua là một bộ phận kế hoạch mà thôi. Quốc lực tuy vì như thế mà suy giảm, nhưng bi khí oán khí không ngừng tăng lên cuối cùng không ngừng vun bón hoàn cảnh thuận lợi sinh ra “linh”.

“Linh” càng nhiều, phát triển cũng nhanh, cuối cùng tạo thành vô số quỷ dị từ cấp Huyết đến cấp Hung, thậm chí là cấp Tai.



Người của triều đình đứng ở trên cao nhưng không phải không biết tình trạng thế gian, thậm chí hiểu đến rất rõ ràng. Chỉ là để phục vụ cho kế hoạch cho nên mới bỏ mặc, thậm chí âm thầm thúc đẩy hoàn cảnh như vậy.

Hiện tại kế hoạch thành công, tất nhiên phải chấn chỉnh lại triều chính.

Hoàn cảnh ác liệt không cần phải duy trì, oan sai nợ báo, cường quyền áp bách đều không cần thiết. Mất mùa đói kém, bệnh dịch tràn lan, tri thức ngu muội đều có thể cải biến.

Thiên Cực Thái Hậu trở về Hoàng Cung, Điện Thái Hòa.

Thiên Cực Thái Hậu ngồi lên long ỷ, lực lượng trên cở thể chỉ trong chớp mắt liền kết nối vào với long ý, lại lấy một loại phương thức không giải thích được hòa vào trong quốc lực, bao trùm toàn bộ Thần Triều.

Thiên Cực Thái Hậu mở ra Pháp Luật Thần Thư, thần thư đen tuyền sâm nghiêm lạnh lẽo, nặng nè để người cảm giác bị gò bó đến không thể động đậy.

Pháp Luật Thần Thư mở ra, vô số trang giấy đen tuyền với vô số chữ màu hoàng kim thanh đậm như sơn hà đan xen, đẹp đễ mà cứng rắn, nằng nề cùng thanh thoát vô cùng đẹp mắt.

Ầm ầm!

Toàn bộ bầu trời của Thần Triều che khuất bởi mây đen, tiếng sấm lan rộng ra xa, từ Thần Đô chậm rãi để cho người toàn bộ của Thần Triều đều có thể nghe thấy. Kinh lôi như du long ẩn ẩn hiện hiện len qua từng tầng mây, soi rọi giữa cảnh vật u ám, sáng chói để người ta phải tập trung nhìn vào.

Ở một ngôi làng xa xôi nào đó, tách biệt cùng thành trì, ẩn sâu vào trong sơn lâm. Trong ngôi làng nhỏ đang diễn ra một hồi chém g·iết, mười mấy sơn tặc cường đạo đang xông vào c·ướp b·óc đốt g·iết.

Một thanh cương đao giơ lên cao, hung hăng muốn chém xuống, đem lão nông phu chém g·iết.

Đột ngột, mười mấy đường kinh lôi từ trên trời giáng xuống, mỗi một đường kinh lôi giống đều lớn như bắp chân, đánh thẳng tắp vào đỉnh đầu đám sơn tặc. Một đường kinh lôi bổ xuống, toàn bộ thân thể lập tức bị đốt thành thịt khô, bốc lên một mùi cháy khét.

Theo phía sau là một tiếng quát hùng hậu truyền vào trong tai tất cả mọi người ở nơi này.

“C·ướp bóc, mưu tài hại mệnh, tội đáng c·hết!”



Lão nông phu còn đang chìm trong kinh sợ chưa hoàn hồn trở lại, ánh mắt trợn to đờ đẫn nhìn một bộ thây khô đổ ngược trước mắt mình, trong lúc nhất thời đã đánh mất khả năng ngôn ngữ.

Không biết qua bao lâu, giống như toàn bộ cơ bắp căng cứng đến cực hạn mà đứt mất, lão nông phu ngã nhào xuống mặt đất, vội vàng quỳ xuống không ngừng dập đầu.

“Ông trời có mắt, ông trời có mắt! Cảm tạ ông trời, cảm tạ ông trời!”

...

Tình cảnh tương tự gần như chỉ trong phút chốc diễn ra trên toàn bộ thần triều, chỉ cần đang làm ác, chỉ cần đang vi phạm luật pháp của Thần Triều đều không có một chút huyền niệm nào, kinh lôi bổ xuống, tiếng vang định tội.

Nhẹ thì đau đớn bong da tróc thịt, nặng một chút thì t·ê l·iệt một số ngày tháng, thậm chí trực tiếp đ·ánh c·hết cũng không ít, đánh thành thây khô cũng không phải kinh khủng nhất mà có người b·ị đ·ánh nổ, có người đánh chia năm xẻ bảy, có người trực tiếp b·ị đ·ánh thành pháo hoa, đánh thành xương máu, tình cảnh vô cùng dọa người.

“Để người giải quyết cùng bố cáo đi”.

Thiên Cực Thái Hậu đối với đám người đứng trong Điện Thái Hòa gật đầu, lạnh nhạt nói.

Kế hoạch này đã bày ra mấy chục năm, những người có thể đứng ở đây đều có tham gia một chút. Nghe được lời nói của Thiên Cực Thái Hậu, hiển nhiên biết được kế hoạch đã thành công.

Có người lệ nóng doanh tròng, có người cười tươi hớn hở, kích động không thể che giấu được. Dù cho đã là đại nhân vật, đã là giới quyền quý đỉnh phong, chìm nổi thế gian mấy chục năm nhưng cũng không thể che giấu được cảm xúc của mình.

Cũng không biết là người nào dẫn đầu quỳ xuống, dập đầu đối với Thiên Cực Thái Hậu hô lớn, dẫn đến một đoàn người kịp thời phản ứng, đồng loạt hô vang.

“Thiên Dung Nữ Đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

...

p/s: Cầu đề cử!!!