Chương 282: Mạnh như vậy
Cũng không hoàn toàn là quỷ dị, Lý Quân Thiên có thể nhìn ra được hai đồ vật kia có kỳ quái.
Độ Kiếp Đài, nhìn như một công trình bằng đá cũ kỹ, nhưng ở trên công trình này có một loại lực lượng cực kỳ cao minh đang lưu chuyển ở bên trong. Loại lực lượng này, có mấy phần mờ mịt giống như lực lượng thiên mệnh, nhưng cũng không phải lực lượng thiên mệnh.
Mà Thiên Vận Đỉnh đồng dạng có một loại lực lượng kỳ quái, lực lượng này thu lấy cái gì đó ở trong thiên địa ngưng tụ vào bên trong đỉnh, hóa thành một giọt dung dịch chất chứa ở bên trong.
Giọt dung dịch kia...cũng cực kỳ giống với lực lượng thiên mệnh.
Nếu như nói đây là căn cơ của Đế Vị cùng với việc toàn bộ thực lực của Thiên Mệnh Đại Đế thì không kinh ngạc lắm bởi vì mấy cỗ lực lượng thần bí kia thật sự rất cao minh.
Nhưng nếu như Lý Quân Thiên nhớ không nhầm thì Thiên Cực Thái Hậu mới nhảy vào trong Thiên Vận Đỉnh sau đó luyện ra đồ vật ở trước mặt này. Nghĩ đến đây, Lý Quân Thiên thu hồi tầm mắt nhìn về phía Thiên Cực Thái Hậu, ánh mắt trở nên nghiền ngẫm lên.
Thiên Cực Thái Hậu giương mắt nhìn lại, ánh mắt trắng xám lại lộ ra thâm thúy. Khóe miệng của nàng khẽ ngoắc ngoắc, giống như có thể nhìn hiểu ánh mắt soi mói của Lý Quân Thiên là đang thắc mắc “nàng là cái quái gì” cho nên Thiên Cực Thái Hậu lên tiếng.
“Ta hiện tại có thể coi như ‘buông rèm nh·iếp chính’ vai vế có thể cùng Đại Đế tương đương. Cho nên...”
Thiên Cực Thái Hậu thoáng ngừng một cái sau đó giọng nói từ tràn đầy dụ hoặc huyền bí liền đột ngột trở nên uy nghiêm.
“Gặp Đế không hành lễ chính là tội khi quân, đáng chém”.
Lời nói vừa dứt, lực lượng quy tắc hóa thành một thanh kiếm từ trên cao chém xuống, nhắm thẳng Lý Quân Thiên cùng với A Cửu. A Cửu cũng không có động tác gì, lực lượng thiên mệnh trên người giống như tự động hộ thể, thanh kiếm từ lực lượng quy tắc vừa hiện liền biến mất, hoàn toàn không có tác dụng gì.
Chỉ có thanh kiếm ở phía sau Lý Quân Thiên là chém xuống, một vệt kiếm quang hiện lên muốn đem đầu cùng thân của hắn phân thành hai nửa.
Kiếm chém lướt quan, trực tiếp chém xuyên Lý Quân Thiên nhưng giống như chém qua một tầng ảo ảnh hoặc là chém qua một dòng nước, một vết tích đều không lưu lại. Lý Quân Thiên không có bất cứ hành động nào nhưng kiếm kia cũng không thể chạm đến trên người hắn, giống như cả hai hoàn toàn không ở trên cùng một tầng không gian.
Lực lượng đại đạo chỉ khẽ rung một cái, thanh kiếm liền bị nghiền thành phấn vụn, hoàn toàn không còn dấu vết nào. Loại lực lượng quy tắc trói buộc này từ khi hắn chứng đạo thành công, bản thân ở trong trạng thái hóa đạo thì hoàn toàn không có tác dụng gì.
Trước kia khi chưa chứng đạo, dù cho hắn có là Đạo Thiên Cảnh viên mãn, chấp chưởng trọn vẹn quy tắc cũng không thể chống lại ảnh hưởng của quy tắc. Nhưng chứng đạo thành công thì lực lượng đã không ở trên cùng một cấp độ.
Có điều trước kia Lý Quân Thiên chỉ lĩnh ngộ ra đại đạ vô hình, bản thân không bị trói buộc trong thiên địa cho nên không có hình dáng có thể biểu thị ra ngoài, người thường không thể nhìn thấy. Tuy là vô hình, nhưng vẫn có thể bị quy tắc ảnh hưởng, chỉ là có thể dùng lực lượng đại đạo chống lại cùng gạt bỏ, rất đơn giản.
Nhưng còn không thể giống như bây giờ, đại đạo vô tướng, vô hình vô tướng cho nên quy tắc hoàn toàn không thể động chạm với hắn. Đã là vô tướng lấy đâu ra hình dáng, chém vào trên người của hắn hay là chém vào sát bên cạnh, cho nên kỳ thực thanh kiếm từ quy tắc kia cũng không thể khóa chặt, hoàn toàn không thể chạm vào Lý Quân Thiên.
Cho nên lấy đâu ra tổn thương, sau đó dùng lực lượng đại đạo chấn nát lực lượng quy tắc bị biến thành thanh kiếm kia cũng chẳng phải chuyện gì khó, một ý niệm là có thể làm được.
“Chỉ như vậy?”
Lý Quân Thiên nhíu mày, nếu như làm ra động tĩnh lớn như vậy lại chỉ có trình độ này thì thật sự rất thất vọng. Cho dù đây là ngôn xuất pháp tùy, tâm tưởng sự thành gì đó đều là năng lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng đối mặt với người đã chứng đạo thì thực không đủ nhắc đến, lộ ra lực lượng không đủ.
Thiên Cực Thái Hậu bật cười.
“Thế này thì sao?”
Lời nói vừa ra, Thiên Tử Ấn hiện ra từ trong hư không treo ở trên đỉnh đầu Lý Quân Thiên. Lực lượng thiên mệnh vô biên tuôn ra ngoài, hóa thành áp lực cực lớn đè lên trên người Lý Quân Thiên.
Áp lực vô cùng to lớn, hơn nữa có thể trực tiếp tác động đến trên người Lý Quân Thiên, cho dù hắn đã là vô hình vô tướng lại không thể tránh thoát, vẫn cứ bị ảnh hưởng, dù lực lượng này rất lớn hơn nữa còn không ngừng tăng cường nhưng Lý Quân Thiên vẫn có thể gánh được. Chỉ là không ai thích bị đè nén như vậy, Lý Quân Thiên cong đầu ngón tay khẽ búng ra một cái.
Đông!
Thiên Tử Ấn giống như một cái chuông bị gõ vang, tiếng vang giống như sấm rền, trực tiếp đem không gian sụp đổ, hắc lôi cuồn cuộn không ngừng mở rộng, thoáng cái liền tạo ra một cái lỗ hơn nghìn thước giữa bầu trời.
Toàn bộ lực lượng đè lên trên người của Lý Quân Thiên đều theo một cái búng tay kia cũng tan thành mây khói, lực lượng Thiên Mệnh toàn bộ bị ép sang một bên, vừa vặn chính là vị trí của A Cửu.
A Cửu không khách khí, chắp tay trong lòng lẩm nhẩm, sau đó toàn bộ lực lượng thiên mệnh đều bị nàng hút mất.
Thiên Tử Ấn hoàn toàn b·ị đ·ánh lệch đi, nếu không phải trọng lượng của Thiên Tử Ấn có thể sánh với cả thế giới thì đã sớm bị Lý Quân Thiên đánh bay. Từ Đạo Thiên Cảnh trở về sau kỳ thực lực lượng đã khó mà dùng con số cụ thể đến cân nhắc.
Quy tắc cùng đại đạo đều vô cùng khủng bố, sức p·há h·oại vô cùng to lớn cho nên dùng lực lượng để cân nhắc hoàn toàn không tương xứng. Chẳng hạn như công kích hàng tỉ cân cũng chỉ có thể đánh nát một tòa thành nhỏ, nhưng đổi lại chỉ cần dùng mấy sợi lực lượng quy tắc mà thôi cũng có thể tạo thành hiệu quả tương tự. Thậm chí dùng đến nhiều lực lượng quy tắc có thể sinh ra lực lượng cấm kỵ đem cả một thành trì hóa thành hư vô, đến bụi cũng không còn.
Cho nên thuần túy lực lượng cũng không có ý nghĩa quá lớn, nếu không phải Thiên Tử Ấn nặng như thế giới, lượng biến gây nên chất biến mới có thể tạo thành công kích mạnh mẽ. Mà Thiên Tử Ấn hiển nhiên không chỉ có lực lượng thuần túy, huyền diệu bên trong có thể xuyên thấu qua đại đạo bản chất mà tác động đến trên người Lý Quân Thiên.
Nếu như chỉ là đại đạo vô hình, Lý Quân Thiên có thể còn không gánh được, nhưng hiện tại hắn vô hình vô tướng, cho dù cả thế giới đè ép lên người cũng không tạo nên tác dụng quá lớn. Lý Quân Thiên lạnh nhạt nói.
“Không tệ nhưng còn chưa đủ”.
Thiên Cực Thái Hậu hơi nhướng mày một cái, nhưng khóe miệng rất nhanh cười cười nói.
“Ngươi thật giống như Đại Đế năm đó”.
Không phải phong thái hay dung mạo mà là năng lực, là lực lượng thể hiện ra có một loại cảm giác bao trùm lên trên toàn bộ thế gian, sức mạnh áp đảo tất cả không ai có thể tranh phong.
Nhưng Thiên Cực Thái Hậu cũng không sợ hãi, trái lại ẩn ẩn có một chút hưng phấn, chờ mong đụng sức. Thiên Cực Thái Hậu, giơ tay, hai ngón tay điểm ra ngoài, ấn về phía Lý Quân Thiên.
Không gian xung quanh lập tức biến đổi, giống như na di đến tinh không vạn lý, khắp trời đen tuyền vô số tinh thần hóa thành quang điểm, mỗi một quang điểm đều là một phương thế giới.
Mà Thiên Cực Thái Hậu lại giống như thần linh cao cao tại thượng, một ngón tay, một thanh ngọc thủ, một cái ống tay áo, đều giống như ẩn chứa càn khôn, giống như một phương thế giới ẩn chứa nhật nguyệt.
Một ngón tay điểm ra, bình bình phàm phàm lại ẩn chứa uy năng vô tận, vượt qua vô tận tinh không đánh về phía Lý Quân Thiên, đầu ngón tay ẩn ẩn quấn quanh hắc lôi tràn đầy bạo ngược.
Lạch cạch!
Lý Quân Thiên đặt chén rượu xuống, tiếng v·a c·hạm không hùng hồn lại vang vọng thiên địa, lan truyền sâu xa giống như xuyên qua vô tận thời không, bao trùm toàn bộ thế giới.
Không gian sụp đổ, tinh thần vẫn diệt, ngọc thủ úp sấp bị đập thành mây khói tiêu tán. Toàn bộ kỳ cảnh trong chớp mắt hôi phi yên diệt, cảnh tượng quay trở lại sân nhỏ, Lý Quân Thiên vừa uống một ngụm rượu chỉ là đặt chén rượu xuống mà thôi.
Một động tác nhẹ nhàng liền phá giải năng lực của Thiên Cực Thái Hậu. Thiên Cực Thái Hậu buồn bực hừ một tiếng, linh khí trên người bất giác đã bị gọt đi mất một nửa, sinh sinh đem nội tình của nàng chém mất một nửa.
Mặc dù là một tổn thất lớn nhưng trên mặt thực lực cũng không ảnh hưởng quá lớn, chỉ là lượng linh khí mà thôi, không đáng giá nhắc đến. Nhưng dù sao đây cũng là một lần thua thiệt, Thiên Cực Thái Hậu không khỏi mê man, sau đó giọng nói giống như có một chút u oán ủy khuất nói.
“Ngươi! Vì sao ngươi mạnh như vậy?”
...
p/s: Cầu đề cử!!!