Chương 281: Căn cơ
Lý Quân Thiên lóe lên một vẻ nghi hoặc sau đó liền thu liễm lại, rõ ràng không phải ảo giác nhưng Lý Quân Thiên không có cảm nhận được cụ thể rung động vừa rồi. Có thứ gì đó từ trên thân nữ nhân đối diễn bị rút ra, sau đó biến mất không một giấu vết.
Dựa theo suy luận thông thường, “thứ gì đó” ở đây chính là Thiên Đạo, nhưng Lý Quân Thiên chắc chắn đấy không phải là Thiên Đạo, thứ đó để Lý Quân Thiên có một loại cảm giác quen thuộc nhưng nhất thời không thể nghĩ ra.
Người đối diện giống như đã tỉnh lại, cấp tốc lên tiếng biểu thị ra một chút xíu thất thố. Lý Quân Thiên bị tiếng nói kéo về, không đi suy tính linh tinh nữa. Đồng thời hắn cũng nhận ra, vừa rồi hắn cùng Thiên Đạo đối thoại, thời gian giống như bị ngừng lại, hoặc là bị kéo đến một tầng không gian mà thời gian hoàn toàn ngừng lại.
Bởi vì A Cửu giống như không nhận ra Thiên Đạo đã đến, hiện tại mới tiếp tục đi hoạt động. Kỳ thực không phải Lý Quân Thiên không nhận ra khác thường, chỉ là không nhận ra đây là thủ đoạn ảnh hưởng đến thời gian, chỉ khi loại ảnh hưởng kia bị rút đi hắn mới kịp thời cảm ứng được.
Thiên Cực Thái Hậu rất nhanh che giấu đi thất thố của bản thân, ung dung ngồi xuống, quý khí lại lười biếng, vũ mị lại hời hợt. Khóe miệng của Thiên Cực Thái Hậu hơi câu lên.
“Thì ra ngươi ở chỗ này”.
A Cửu không biết từ đâu lấy ra một quả đào lớn, chậm rãi gặm cắn. Ánh mắt hơi nhấc lên, liếc Thiên Cực Thái Hậu một cái lại thu hồi tầm mắt, mơ hồ giống như lẩm bẩm nói.
“Ngươi lại thật sự có thể sống đến?”
Thiên Cực Thái Hậu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Lý Quân Thiên.
“Ngươi chính là Võ Vương?”
Lý Quân Thiên lại rót một chén rượu, lạnh nhạt gật đầu, cũng không lên tiếng mà tiếp tục chờ đợi Thiên Cực Thái Hậu nói cái gì, đồng thời lại một lần nữa xem xét kỹ đối phương.
Quả thật đã là “linh” cũng không biết là cấp bậc gì, là cấp Diệt Thế hay là cấp Kiếp. Đồng thời cảm giác mà Thiên Cực Thái Hậu đem đến cảm giác cũng không giống với Đông Hải Thần Hoàng.
Rất không giống, hiển nhiên không phải loại “phong thần” kia.
Thiên Cực Thái Hậu ung dung nhấp một ngụm rượu đào, động tác nhẹ nhàng tự nhiên toát lên vẻ kiều mỵ, giống như sự quyến rũ đã khắc sâu vào trong xương tủy.
Ánh mắt không còn lạnh lùng đáng sợ nhưng cũng không phải mị nhãn như tơ, linh động kỳ ảo mà là một loại thông thấu trong suốt, hờ hững lạnh nhạt nhưng có một loại chấp niệm cứng cỏi riêng biệt.
“Võ Vương một đường quét ngang thiên hạ, tiến thẳng Thần Đô không biết phải làm chuyện gì?”
Lý Quân Thiên híp híp mắt nói.
“Các ngươi cũng đến tận cửa nhà, ta tiện đường đến thăm các ngươi coi như có đi có lại”.
Thiên Cực Thái Hậu cười nhạt, khóe miệng cong lên một cách đầy quyến rũ, nàng khẽ nói.
“Thì ra chỉ đi ngang qua, ta còn tưởng ngươi muốn xốc lên toàn bộ Thần Triều”.
Lý Quân Thiên lắc đầu, hắn mới chém mười mấy vương giả, cũng đem Thái Sư Thái Phó đánh cho một trận chạy trối c·hết, đem một nhánh đại q·uân đ·ội chém g·iết gần như không còn.
Cũng có nhiều việc một chút, nhưng không phải hắn chủ động đi trêu chọc mà người ta chọc đến tận cửa nhà, sao có thể không phản kích. Lại nhiều lý do hơn nữa, Lý Quân Thiên cũng không có ý định nói ra, hắn chán ghét nhất mấy chuyện nhàm chán như vậy, trái lại hắn càng hứng thú hơn với Thiên Cực Thái Hậu này.
Có thể trở thành hóa thân của Thiên Đạo hiển nhiên thân thể làm “vật chứa” cũng không hề đơn giản. Cũng không biết Thiên Cực Thái Hậu có biết chuyện này hay không, nếu như không biết thì chứng tỏ nàng bị Thiên Đạo tính kế, đem mình làm trở thành “vật chứa” cho Thiên Đạo.
Nếu như nàng biết được lại vẫn cứ đi làm như vậy, cuối cùng để Thiên Đạo thành công chiếm giữ sau đó lại rời đi trả lại quyền khống chế thân thể cho Thiên Cực Thái Hậu, đây chẳng phải Thiên Cực Thái Hậu này hiểu rõ kế hoạch của Thiên Đạo hay sao, hoặc là nàng cũng âm thầm tính toán Thiên Đạo.
Cho nên nữ nhân này, hoặc là tham mộ hư vinh, túng dục, ngu xuẩn bị Thiên Đạo tính toán. Hoặc là túc trí có thể ẩn nhẫn, muốn lật bàn nhân sinh của mình.
Cho dù nghĩ như thế nào cũng không thấy Thiên Cực Thái Hậu giống như loại thứ nhất, càng nghĩ càng giống với loại thứ hai mới đúng.
Ngu ngốc làm sao có thể khống chế triều đình, không buông rèm nh·iếp chính lại vẫn hưởng thù đặc quyền, thu được lợi ích.
“Ngươi làm thành bộ dáng này để làm cái gì?”
Lý Quân Thiên tỏ ra hiếu kỳ hỏi, rất muốn biết biện pháp biến mình thành “linh” này từ đâu đến, sau khi biến đổi lại có tác dụng gì, hơn nữa còn chấp chưởng loại quy tắc nào, có loại năng lực gì.
Thiên Cực Thái Hậu liếc liếc A Cửu một chút, sau đó cũng không trả lời câu hỏi của Lý Quân Thiên mà hỏi lại.
“Ngươi nói Thiên Mệnh Đại Đế tồn tại là chuyện tốt, vẫn là vạn tộc tranh phong đăng lâm thành Đế là chuyện tốt hơn?”
Lý Quân Thiên híp híp mắt, kỳ thực đối với chúng sinh trong thiên hạ thì người có tài đạt được mới là phương thức trưởng thành tốt nhất chứ không phải thiên ý không thể trái, trời sinh không thể lệch.
Nhưng đối với thiên địa, tranh đấu đánh đến thiên băng địa liệt, phá hư thế giới liên miên tất nhiên là một đám côn trùng gây hại, cắn gặm lá cây mà bọn nó sinh sống, sao có thể coi là “tốt”.
Tất nhiên Lý Quân Thiên mới không rảnh nói xem ai tốt ai xấu, Thiên Cực Thái Hậu hẳn không phải đề cập đến chuyện này, càng không cần phải nghe đến câu trả lời.
Cho nên ý của nữ nhân này chính là nàng bất mãn với lựa chọn của “Thiên Mệnh”?
To gan như vậy, lại cùng Thiên Đạo dính líu, thật sự rất thú vị, vô cùng thú vị.
“Ngươi muốn tranh mệnh?”
Thiên Cực Thái Hậu cười, nụ cười giống như trăng sáng hoa nở.
“Ba vạn năm trước Thiên Mệnh Đại Đế xuất thế, đúc xuống bất hủy căn cơ cho Thần Triều. Ngươi nói xem bất hủ căn cơ này là cái gì?”
Lý Quân Thiên không nói, lời này của Thiên Cực Thái Hậu chẳng phải tràn đầy khiêu khích cùng dẫn dụ, muốn để Lý Quân Thiên đi phá hủy hoặc ít nhất cũng đi tìm đến rồi tác động đến căn cơ của Thần Triều.
Lý Quân Thiên đoán chừng Thiên Mệnh Đại Đế chính là cái sản phẩm kết quả của Thiên Đạo thao túng người trong thiên hạ tạo thành, giống như bộ dáng ngày hôm nay của Thiên Cực Thái Hậu cũng có bóng dáng của Thiên Đạo còn gì.
Mặc dù đại đa số chuyện xảy ra đều có bóng dáng của Thiên Đạo nhưng từ đầu đến cuối nó đều không ra mặt, chỉ sử dụng một loại thủ đoạn để vạn sự trùng hợp tạo thành kết quả mà nó mong muốn.
Nhưng đại sự đến cấp độ như Lý Quân Thiên cũng không phải mấy sự trùng hợp liền có thể đạt thành kết quả mong muốn, cho nên mới phải đích thân ra tay. Tất nhiên Thiên Đạo cũng không động thủ, giống như chỉ chạy đến nhìn Lý Quân Thiên một lần thôi, nhưng ai biết được liệc có lưu lại ám chiêu gì hay không.
Dù sao Thiên Đạo sống lâu như vậy, cũng không phải đứa trẻ mới ra đời. Nó tinh lắm đây, không cẩn thận thì c·hết như thế nào cũng không biết được.
Lý Quân Thiên không nói không có nghĩa Thiên Cực Thái Hậu sẽ không nói, nàng làm nhiều năm thái hậu như vậy, ở cùng Đại Đế rất nhiều năm, những bí ẩn của Thần Triều cũng chẳng phải chuyện xa lạ gì.
“Bên trong Hoàng Cung có một tòa Thiên Mệnh Sơn, bên trên Thiên Mệnh Sơn có Độ Kiếp Đài, trên Độ Kiếp Đài đặt vào một cái Thiên Vận Đỉnh”.
Lý Quân Thiên liếc mắt nhìn A Cửu một cái, A Cửu đã lại ăn hết một quả đào nữa, hai má hơi phồng lên giống như một con sóc nhỏ. Nàng hồ hồ nói.
“Thiên Mệnh Sơn có lực lượng Thiên Mệnh rất đậm nhưng bên trong ẩn giấu cái gì đó”.
Lý Quân Thiên đưa mắt nhìn lại, tầm mắt dễ dàng có thể xuyên thấu qua khoảng cách mấy chục dặm. Lý Quân Thiên không thể nhìn xuyên qua Thiên Mệnh Sơn nhưng có thể nhìn rõ ràng Độ Kiếp Đài cùng Thiên Vận Đỉnh.
Hai đồ vật này...giống như là quỷ dị?
...
p/s: Cầu đề cử!!!