Chương 278:
“Ngươi đến rồi?”
Thiên Cực Thái Hậu nhếch nhếch khóe miệng nhìn A Cửu, trong mắt phượng cũng không biết ẩn giấu đi suy nghĩ gì. A Cửu đáp xuống đất, hai tay chắp sau lưng, lạnh nhạt đáp lời.
“Tới nhìn xem các ngươi làm được như thế nào”.
Thiên Cực Thái Hậu cười khẽ, lắc đầu nói.
“Người khác hận không thể được đến thiên mệnh chiếu cố, hận không thể sinh sôi thật nhiều hậu đại để kế thừa đế vị. Ngươi lại hận không thể đem Thiên Mệnh ném ra ngoài”.
A Cửu nhếch nhếch miệng
“Thiên Mệnh cũng không phải báu bở như vậy, người ngoài nhìn mà thèm mà không có gì hay thôi”.
Thiên Cực Thái Hậu phiết phiết môi, cũng không nói thêm cái gì. Người ta tranh phá đầu đều muốn có được, ngươi trời sinh liền có mà không cảm thấy trân quý. Nhưng mỗi người đếu có suy nghĩ khác biệt, nàng không tiện đánh giá thêm cái gì, cho dù không đồng ý với suy nghĩ của A Cửu lại nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì.
“Đã vậy thì bắt đầu đi”.
A Cửu lại lắc lắc đầu nói.
“Chưa đến thời khắc chính dương, mượn đến thiên hỏa sẽ kém một chút”.
Thiên Cực Thái Hậu gật đầu.
“Đều chờ mười mấy năm, mấy giờ đồng hồ ta vẫn còn chờ được”.
Nói xong đã thấy Trần Vệ sắp xếp một bộ bàn ghế dã ngoại, cung nữ pha trà rót nước, quạt lông phe phẩy ra gió nhẹ, bốn vị trí đều có người ngồi xuống. A Cửu đánh giá một lượt đám người đối diện, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Phùng Tá Chu.
“Nhìn ngươi khôi phục không tệ”.
Sắc mặt của Phùng Tá Chu từ đầu đến cuối đều âm trầm, cũng không biết khó chịu A Cửu vẫn là khó chịu Trần Vệ, hắn hừ lạnh nói.
“Bản lĩnh của ngươi đúng là càng ngày càng lớn”.
A Cửu hếch hếch mũi, cũng không tiếp tục châm chọc Phùng Tá Chu mà ánh mắt lại rời trở về trên người Thiên Cực Thái Hậu, ánh mắt xoay tròn hỏi.
“Ta rất hiếu kỳ, ngươi chấp nhất như vậy, chịu trăm cay nghìn đắng bố cục, lại trả mọi giá để ta giúp ngươi. Cuối cùng muốn vật kia để làm cái gì?”
Thiên Cực Thái Hậu cười khẽ, nụ cười phong tình vạn chủng làm cho người si mê. Mị lực của nàng thậm chí có thể bất phân lớn nhỏ, bất phân giới tính, cho dù A Cửu nhìn thấy đều có thể nhìn thấy hai mắt tỏa sáng giống như hai ngôi sao nhỏ.
Tất nhiên thưởng thức sắc đẹp cũng không đến mức mê mất cả lý trí, A Cửu vô cùng tỉnh táo chờ đợi câu trả lời của Thiên Cực Thái Hậu.
Thiên Cực Thái Hậu lạnh nhạt nói.
“Ba vạn năm trước cũng không tồn tại cái gọi là Thiên Mệnh Đại Đế, vạn tộc tranh phong người có tài có thể đăng lâm tuyệt đỉnh. Nhưng hiện tại đổi lấy Thần Triều có thể truyền thừa vạn năm, người người lại chỉ có thể tuân theo số mệnh trời sinh, không có mảy may cơ hội xoay người”.
A Cửu ngẩng đầu nhìn về phía trời cao, cũng không biết là nhìn về vị trí cụ thể vẫn là quá cảnh để nghĩ về thứ gì đó. A Cửu nhếch nhếch miệng, cười nhạt nói.
“Thiên Mệnh, thiên mệnh, mệnh do thiên định chứ sao. Các ngươi đều muốn nghịch thiên làm gì, yên ổn sống sót không tốt sao?”
“Còn sống tất nhiên tốt, ai không muốn trường sinh bất tử đâu. Ta cũng muốn một mực đi sống tiếp, nhưng thiên địa này làm gì có thể để cho người trường sinh bất tử?”
“Thiên ý như thế, vạn vật có sinh có diệt là thiên địa cân bằng, thiên địa duy trì vận chuyển căn bản, nếu không thế gian này đã sớm sụp đổ”.
Thiên Cực Thái Hậu nghe đến đây, không khỏi bật cười lớn, tiếng cười trong vang giống như chuông khánh, mặc dù tiếng cười để người ta nghe không ra ý vị, không có ai oán cũng không có vui vẻ, chỉ đơn thuần là cười mà thôi. Cười một hồi tiếng cười đột ngột chấm dứt, thay vào đó là tiếng nói thanh thúy.
“Bất quá đều là đánh cược một lần mà thôi, một bước trời cao biển rộng, một bước vực sâu vạn trượng. Không làm cũng c·hết, thất bại bất quá cũng là một c·ái c·hết, nhưng nếu ta thành công lại có thể trường sinh cửu thị. Như vậy tội gì mà không làm?”
A Cửu thở dài một tiếng, gật gù.
“Đúng vậy nha, đánh liều một phen thắng ăn sạch thua bất quá là c·hết mà thôi. Mà một khi c·hết rồi, quản chi hồng thủy ngập trời”.
Lại nhìn nhìn bầu trời, A Cửu liền dứng dậy, vỗ vỗ váy trắng.
“Được rồi, thời gian không sai biệt lắm”.
A Cửu chạy vào trước Thiên Vận Đỉnh, hai tay chắp trước ngực. Bộ dáng của nàng chỉ là một tiểu cô nương mười tuổi, nhỏ bé đáng yêu cho nên đứng trước chín thước Thiên Vận Đỉnh lộ ra vô cùng nhỏ bé.
Đồng thời hai cột kinh lôi xông vào bầu trời cũng lộ ra khí thế hùng vĩ cuồn cuộn, A Cửu bộc phát ra lực lượng thiên mệnh đồng dạng khí thế cuồn cuộn, vậy mà không lép vế trước hai cột kinh lôi.
A Cửu giống như muốn dùng lực lượng Thiên Mệnh câu thông cái gì, cuối cùng nàng cất tiếng lẩm nhẩm.
“Thái dương chính thượng cực hỏa, thiên giáng hỏa huyền, thiên duyên hỏa diệu, ta mượn một hỏa, thắp lấy thiên mệnh, đốt lấy quỷ khí, hợp lấy xuân thu, thừa lấy sinh diệt, chuyển lấy càn khôn”.
“Lửa, đến!”
Bừng bừng!
Một đóa hỏa diễm bùng cháy giữa không trung, hừng hực giống như hoàng kim, nóng rực lại có một loại cứng rắn tỏa ra sinh cơ bắn ra bốn phía, vô cùng mãnh liệt.
A Cửu túm bàn tay một cái, kéo đốm lửa giữa không trung ném vào trong Thiên Vận Đỉnh. Kim quang hừng hực diệu chiếu chư thiên, toàn bộ quốc lực giống như lửa châm vào dầu, quốc lực bốc chảy hừng hực từ trong quang trụ không ngừng trút xuống, để cho Thái Dương Chân Hỏa đốt cháy hừng hực, đem tất cả quốc lực đốt luyện.
Pháp Luật Thần Thư treo ở trên hỏa diễm hừng hực giống như bị nóng chảy ra thành từng giọt ngọc dịch huyền kim chảy xuống dịch xanh thẫm trong Thiên Vận Đỉnh. Dịch xanh thẫm bị đun sôi lên, cô đọng hòa trộn vào trong dịch huyền kim tạo thành một vòng xoáy hội tụ tinh hoa vào một chỗ.
Rống!!!
Ở trong kỳ dịch đang hỗn hợp lại mơ hồ hiện ra một cái bóng dáng, một khuôn mặt vặn vẹo như muốn xông ra ngoài dung dịch này.
Ngang ngang!!!
Giống như rồng ngâm phượng hót, hoa văn huyền diệu quanh Thiên Vận Đỉnh giống như đã sống lại, vô số phi cầm tẩu thú bay chạy giống như thủy triều cuốn đi, giống như phong vân khinh chuyển, giống như nhật nguyệt xoay vần.
Trần Vệ lúc này tiến vào trên đỉnh Thiên Mệnh Sơn, đi vào trong tế đàn đá. Tế đàn đá cũng không phải không có tên nhưng từ lâu đã bị người quên lãng đi hay là có người cố ý che giấu đi danh tự.
Ai bảo toàn bộ Thiên Mệnh Sơn cũng chỉ có tế đàn này đâu, nói đến tế đàn trên Thiên Mệnh Sơn là mọi người đều biết, cần gì phải cố ý gọi thêm danh tự cho rắc rối.
Trần Vệ đi đến cũng không phải vẽ vời làm thêm chuyện, hắn đem Pháp Luật Thần Thư của mình ném vào trong Thiên Vận Đỉnh. Pháp Luật Thần Thư đồng dạng bị Thái Dương Chân Hỏa hừng hực như hoàng kim không ngừng đốt cháy, cho dù dung dịch bao vây lấy chân hỏa đều đều không thể khiến chân hỏa dập tắt.
Không biết trải qua bao lâu, một nửa quốc vận đều bị đốt cháy. Thiên Cực Thái Hậu lúc này mới bước vào trong tế đàn.
Phượng bào đỏ thẫm, kim xuyến như tơ, bảy phần mị hoặc ba phần khí khái. Nàng từ trong tóc rút ra một cây ngọc trâm, ngọc trâm đen tuyền trạm trổ mộc mạc, ba chiếc lá dài làm nền, bên trên cuống lá khắc một đóa thược dược to lớn nở rộng, ưu nhã mà đẹp mắt.
Ngọc trâm thả xuống mái tóc của Thiên Cực Thái Hậu, mái tóc mềm mại chảy xuống nhu hòa như thác tiên.
Nàng nắm lấy trâm ngọc, quả quyết đâm về phía trái tim của mình, trực tiếp xuyên thủng phượng bào cùng lồng ngực của mình, máu tươi cũng không có bắn ra ngoài, mà giống như thít chặt vào trong da thịt, chỉ có mấy giọt máu rỉ ra ngoài, bám quanh miệng v·ết t·hương.
Ngọc trâm vậy mà cứng cỏi đến đâm xuyên lồng ngực, cắm thẳng vào trái tim mà không đứt gãy. Nàng bước ra mấy bước, vậy mà dần dần đi về phía miệng của Thiên Vận Đỉnh.
Nghiêng người, nhảy xuống.
...
p/s: Cầu đề cử!!!