Chương 279:
Lý Quân Thiên ngồi ở trên sân nhà, khẽ nhấp một ngụm rượu đào. Ngày thường hắn uống trà, mặc dù hắn không hiểu trà gì lắm nhưng những người xung quanh đều hiểu cho nên uống thành quen thuộc.
Nhưng nếu như ở một mình, Lý Quân Thiên tự mình nhấm nháp chén rượu vẫn ngon hơn, nhất là rượu đào do Vũ Nhu ủ dưỡng thật sự ngon ngọt không có bao nhiêu vị cồn.
Một ngụm rượu mật trôi qua họng, trước ấm sau mát, thoáng cay sau ngọt dư vị vô tận. Lý Quân Thiên nhấp nhấp môi đỏ, hứng thú nói.
“Thú vị”.
Đồng tử của hắn không biết từ khi nào đã hóa thành hình kiếm, ánh mắt có thể xuyên thấu bình chướng của cột sáng này, nhìn lấy tất cả tình cảnh ở trên Thiên Mệnh Sơn.
Tuy không thể nghe được bọn họ nói cái gì nhưng Lý Quân Thiên có thể nhìn rõ ràng, cũng không có bất ngờ lắm. A Cửu từ khi xuất hiện đến giờ đều khá là kỳ quái, điểm đáng nghi trùng điệp nhưng cũng không có ác ý gì với Lý Quân Thiên cho nên hắn mới không đi tìm hiểu sâu vào.
Lý Quân Thiên chỉ muốn xem xem bọn họ có thể làm ra được chuyện gì, đồng thời cũng muốn xem xem Thiên Mệnh Đại Đế toàn bộ thực lực đạt đến đỉnh phong sẽ là bộ dáng như thế nào.
Cho nên Lý Quân Thiên không đi ngăn cản, thậm chí vui thấy kỳ thành, chờ đợi mọi chuyện đơm hoa kết quả cuối cùng thu hái lấy thành quả cuối cùng.
Chỉ thấy kinh lôi xung thiên chậm rãi quyển động phong vân, xích lục song sắc quấn quýt nhuộm đổi màu nền trời, nền trời không ngừng ép xuống đem quang trụ quốc lực hạ xuống, dần dần ép về phía Thiên Mệnh Sơn.
Toàn bộ không gian giống như chậm rãi bóp về phía trung tâm, toàn bộ lực lượng trong thiên địa muốn luyện về cùng một khối nhưng lại không thể ảnh hưởng gì đến Thần Đô, giống như cách trở cả một tầng không gian.
Nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến việc hội tụ toàn bộ lực lượng thế giới vào trên đỉnh Thiên Mệnh Sơn, hội tụ vào trong Thiên Vận Đỉnh.
Một đỉnh luyện hóa thế giới, một đỉnh luyện hóa vạn vật, một đỉnh luyện thần ma, một đỉnh luyện hết thảy thế gian.
Một đỉnh, đem chính mình cũng luyện đi vào.
Ngâm!
Phượng minh cửu thiên, tranh minh thanh thúy, phượng ngâm như ca, thiên địa giống như được thắp sáng lên, toàn bộ thế gian thu hồi về giống như sinh cơ bừng bừng.
Toàn bộ cơ thể của A Cửu phát ra hào quang bích lục, hào quang giống như có điểm giống với dung dịch bên trong Thiên Vận Đỉnh, đồng thời giống với kinh lôi diệu chiếu nửa bầu trời.
Mặt trời chậm rãi chiếu nghiêng kéo ra bóng dáng trở nên dài thượt, thiên địa dần dần ảm đạm, cho dù là Thần Đô cũng có một cảm giác tối xuống, mặc dù quốc lực vẫn có thể khiến cho toàn bộ Thần Đô sáng tỏ nhưng không giống như là ánh mắt trời.
Có sự khác biệt rất rõ ràng.
Hào quang trên người A Cửu càng lúc càng rực rỡ, giống như toàn bộ con người đều hóa thành ánh sáng thuần túy, không còn hình dáng của bản thân. Cuối cùng ánh sáng toàn bộ bắn ra ngoài, toàn bộ hòa nhập vào kinh lôi, A Cửu trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
“Làm xong?”
Lý Quân Thiên thả xuống chén rượu, một vệt lục quang lướt qua liền hiện ra A Cửu bưng lấy một quả đào mật lớn chậm rãi gặm cắn.
“Làm xong nhưng không thành công lắm”.
A Cửu thở dài, lại gặm mấy ngụm quả đào, nhai rộp rộp giòn giòn cực kỳ vui tai. Đối với việc Lý Quân Thiên biết được chuyện nàng làm, A Cửu giống như không quan tâm lắm, thậm chí còn vô cùng thoải mái nói ra.
Ở góc độ của A Cửu thì chuyện này không cần phải giấu, chỉ là Lý Quân Thiên không hỏi thì nàng cũng không chủ động đi nói. Dù sao Lý Quân Thiên không phải rất tò mò, tình thế bắt buộc không thể không biết hay gì đó, A Cửu cũng không cần chủ động cáo tri.
Lý Quân Thiên hơi hiếu kỳ hỏi.
“Các ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy là muốn làm gì?”
A Cửu lắc đầu.
“Ta không biết á. Nữ nhân kia luôn luôn bày ra rất nhiều âm mưu quỷ kế, ta không biết nàng ta làm vậy có mục đích gì”.
Lý Quân Thiên vân vê chén rượu trong tay, không khỏi suy nghĩ hỏi.
“Nữ nhân kia? Ngươi rất ghét nàng”.
A Cửu ném đi hạt đào, hạt đào vẽ ra một đường cong giữa không trung sau đó từ mấy nghìn thước không trung rơi xuống mặt đất, biến mất không một dấu vết. Xoa xoa hai tay mới nói.
“Chính là thái hậu á, ta không chán ghét, chỉ là nữ nhân kia luôn để người ta nhìn không thấu, hành động trước sau trái ngược để người ta khó chịu”.
Nói đến đây hơi ngừng một chút, giống như đang lưỡng lự cái gì, cuối cùng nắm tay đập vào lòng bàn tay nói.
“Đúng, nàng ta rất xinh đẹp nhưng mang một loại cảm giác để cho ta khó chịu. Không giống tỷ tỷ, xinh đẹp mà cực kỳ thân cận”.
Lý Quân Thiên híp híp mắt nhìn A Cửu. Hắn ở trong trạng thái hóa đạo sao lại có thể để người có cảm giác “thân cận” tách biệt với thế gian, không lạc vào phàm trần sao lại để A Cửu thân cận với hắn.
Nhất là lực lượng Thiên Mệnh có mấy phần liên quan với Thiên Đạo, mà Thiên Đạo tuyệt đối sẽ không thân cận với Lý Quân Thiên, cho nên Thiên Mệnh chia một nửa chạy đến trên người của Lý Quân Thiên đúng là mối nghi không có lời giải.
Những tia nắng cuối cùng đã nghiêng chiếu đỏ rực bầu trời, ráng chiều rơi xuống trên mặt Lý Quân Thiên phản chiếu ra dung mạo như ngọc, cùng sống mũi thẳng tắp như núi.
Lý Quân Thiên rủ xuống mi mắt nhìn về phía Thiên Mệnh Sơn, khóe miệng hơi câu.
“Nàng ta đi ra”.
Tám thành quốc vận bao phủ quanh Thần Đô đều đã đốt hết, hai màu lục xích kinh lôi ép xuống kết hợp với huyền kim ở bên trong, kim quang từ Thái Dương Chân Hỏa ở phía trung tâm, cuối cùng ngưng tụ lại vào cùng một khối, giống như một quả trứng lớn đến mười mấy thước, sừng sững ở giữa tế đàn đá.
Nửa ngày tích tụ liền giống như đã có thể thành sản phẩm, quả trứng lớn chậm rãi nứt ra, từng đường kẽ nứt cấp tốc lan tràn ra trải rộng toàn bộ quả trứng, sau đó sụp đổ ầm ầm.
Lớp vỏ sụp đổ vỡ thành mảnh vụn, từ trong bay ra một mảnh vỏ đá lóe lên một mảnh thanh yên, thanh yên càng lúc càng đậm đặc dần dần bao trùm toàn bộ tế đàn.
Ô ô ô ~!!!
Cuồng phong bắt đầu thổi, tiếng gió rít gào giống như có vô số tiếng gào khóc, tiếng gió cuốn lên thanh yên hóa thành vô số lưỡi nhận vạch phá không trung quét ngang bốn phía. Tám cây trụ đá trực tiếp bị phong nhận vạch ra từng vết chém sâu vào trong cột đá.
Ầm ầm!!!
Tiếng sấm từ trên chín tầng trời dội xuống, hai nửa bầu trời đều có tia sét lăn lộn chiếu lên bầu trời.
Bên trong thanh yên chậm rãi nổi lên vô số hắc lôi, lực lượng cấm kỵ cuồn cuộn lẫn lộn vào trong gió, mở rộng muốn bao trùm cả một vùng thế giới.
Nhưng lại giống như lực lượng cấm kỵ lẫn lộn vào trong thanh phong, không có tùy ý phá hư tất cả mà càng giống như bị suy yếu hoặc là hạn chế gì đó, trở nên “hiền hòa” hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, từ một góc của Hoàng Cung bay ra Thiên Tử Ấn, một góc khác bay ra Thiên Tử Kiếm, lại từ trong tay của Phùng Tá Chủ bay ra Lượng Thiên Thước. Ba thanh truyền thế Đế Binh, treo ở trên không trung, dẫn động vô biên quốc lực truyền đến, bắn vào trong thanh yên, đem kim quang tập trung vào hạch tâm của thanh yên.
Hai thành quốc lực lại một lần nữa bị tụ tập đến, giống như muốn rút cạn quốc lực đã bị hội tụ ở Thần Đô này, cuối cùng giống như đem thanh yên bóp nhỏ lại, chậm rãi tích tụ thành hình ra dáng.
...
p/s: Cầu đề cử!!!