Chương 277:
Ngang!!!
Bạch Tuyết ngâm vang, tiếng hót thanh thúy xuyên thẳng thanh vân, lưng kéo Ma Hê Thủ La Kiếm lộ ra có một chút kỳ quái, phía trước mềm mại đáng yêu, phía sau sắc bén uy dũng.
Đây chính là Thần Đô.
Quốc lực hóa thành quang trụ cũng giống như một tầng kết giới bao phủ lại toàn bộ Thần Đô, trăm dặm Thần Đô đều bao trùm trong hào quang huy hoàng rực rỡ. Lý Quân Thiên đúng là thoáng bị ngăn trở tầm mắt, nhưng thoáng có lực lượng đại đạo đảo qua ánh mắt liền có thể tùy tiện xuyên thấu mê chướng.
Lộc cộc, lộc cộc!
Tiếng vó ngựa vang vọng, một đội tuần binh cưỡng bảo mã, thân mang giáp trụ hoàng kim óng ánh, hông đeo đao khí thế sát phạt cực nặng.
“Người đến dừng bước, Thần Đô giới nghiêm không được phép tiến vào”.
Lý Quân Thiên nhìn mấy tên tuần binh này một chút, ban đầu không đáng chú ý nhưng nhìn kỹ lại Lý Quân Thiên không khỏi nổi lên hứng thú. Đám vệ binh này lại không phải là người.
Hoặc nói chính xác là không phải người sống, đám người này đã bị luyện thành con rối, cũng không biết là thủ đoạn của quỷ dị nào nhưng đúng là không tầm thường. Không có sinh cơ nhưng lại có thể chấp hành mệnh lệnh như người thường, nói chuyện lẫn hành động đều không có gì kỳ quặc.
Nếu không phải ánh mắt của Lý Quân Thiên vô cùng sắc bén có khi còn không thể phát hiện ra được. Hơn nữa hắn chỉ phát hiện ra đám vệ binh này bị biến thành con rối, cũng không tìm ra đầu nguồn của quỷ dị, không biết kẻ thao túng những con rối này ở đâu.
Lý Quân Thiên phất phất ống tay áo, một đạo kiếm khí bắn ra đem một người vệ binh đánh nổ thành bọt máu. Quả thật đám vệ binh thành không khác người thường là bao, đều có máu có thịt nhưng không cần ăn uống hít thở còn lại đều rất bình thường, cho nên b·ị đ·ánh thành bọt máu không phải chuyện lạ.
Lý Quân Thiên muốn truy xét nguồn gốc cỗ lực lượng bám trên người vệ binh nhưng giống như hư không tiêu thất, người vừa b·ị đ·ánh nổ thì cỗ lực lượng kia chỉ xuất hiện chớp nhoáng chỉ trong chớp mắt, khó mà lần theo được.
Lý Quân Thiên động thủ, tất nhiên sẽ dẫn động đám vệ binh phản ứng, lập tức rút đao t·ấn c·ông đến. Lực lượng lớn, cứng rắn như thép, tốc độ nhanh như điện, một đao chém về phía Lý Quân Thiên.
So sánh một chút, đám vệ binh này vậy mà có thể so sánh với Vọng Thiên Cảnh, lực lượng có nghìn vạn cân, đã rất mạnh nhưng còn không đủ để đả động đến Lý Quân Thiên. Một ngón tay điểm ra ngoài, đầu ngón tay chạm thẳng vào lưỡi đao của vệ binh.
Bành!
Lưỡi đao nổ tung thành vô số mảnh vỡ bắn về bốn năm phía, đầu ngón tay thế đi không ngừng, điểm vào trên người vệ binh. Lần này không có đem người đánh nổ mà định trụ lại thân thể của vệ binh.
Tất nhiên chỉ định trụ một người, số vệ binh còn lại đều dùng kiếm khí đánh nổ, kiếm khí chém tan thành mảnh vụn, không lưu lại dấu vết.
Lại tò mò tìm hiểu lên, cuối cùng Lý Quân Thiên vẫn không thể tìm hiểu được nguồn gốc của sức mạnh biến vệ binh thành con rối kia. Chỉ có thể cảm ứng được vô số lực lượng quỷ dị giống như trống rỗng sinh ra, đầu nguồn giống như có thể tùy ý đem linh khí rót vào trên người vệ binh, từ đó thao túng.
Hừ, tìm một hồi cũng không có dấu vết, Lý Quân Thiên liền mất hết kiên nhẫn đem vệ binh bóp c·hết.
Vẩy tay một cái giống như thanh sạch bụi bẩn trong lòng bàn tay, tùy ý đứng giữa không trung, váy trắng bay múa phập phồng.
“Mấy tên kia phải làm xong rồi chứ?”
Lý Quân Thiên không khỏi lẩm nhẩm, muốn chạy vào bên trong xem xem nhưng nghĩ lại, sợ làm cho nghi thức này sụp đổ liền không đi phá đám. Hắn còn đang chờ đợi thành quả của đối phương, làm sao lại đi phá hỏng.
A Cửu lúc này chạy ra ngoài, đứng song song với Lý Quân Thiên. Nàng giống như đã phát hiện ra cái gì, ngưng trọng một hồi mới nói.
“Ta nghĩ phải đi vào xem”.
Lý Quân Thiên gật đầu, xem xem một hồi hắn đã đoán ra được cho dù quốc lực cuồn cuộn nhưng không thể thiếu được lực lượng Thiên Mệnh. Chỉ có A Cửu mới có thể vận dụng lực lượng Thiên Mệnh. Nhưng Thần Đô quanh năm có lực lượng Thiên Mệnh bao trùm, nếu như Thần Triều có biện pháp làm gì đó cũng không phải không có khả năng.
Cũng không biết muốn dùng lực lượng Thiên Mệnh cuối cùng muốn làm cái gì, A Cửu chạy vào là muốn trợ giúp bọn họ hay là ngăn cản phá rối. Lý Quân Thiên cảm thấy rất đáng chờ đợi, hiếm hoi có thể lấy ra được sự kiên nhẫn.
...
Hoàng Cung, Thiên Mệnh Sơn.
Thái Sư Trần Vệ đang nâng lấy một bản Pháp Luật Thần Thư nhưng so với quyển thần thư đang phát ra quang mang vạn trượng ở trong Thiên Vận Đỉnh thì lộ ra hơi ảm đạm phai mờ.
Sắc mặt của Trần Vệ bình thường đều nghiêm nghị nhưng lúc này cũng khó mà nén được vui mừng, ánh mắt nhìn về phía hai đường kinh lôi xanh đỏ xông vào vân tiêu cũng giống như đang nhìn tương lai của hắn, bay thẳng lên trời, ngao du thiên địa.
“Thái hậu giá lâm”.
Thái giảm tổng quản truyền lời, một cỗ phượng kiệu đỏ thẫm hạ xuống. Thiên Cực Thái Hậu từ trên kiệu bước xuống, quý khí bức người bắn ra bốn phía, từ trên thân của nàng có một loại vũ mị thước tha nhưng đồng thời uy nghi khó làm phật lòng.
“Tham kiến Thái Hậu”.
Hạ nhân trong cùng đồng loạt quỳ xuống, cho dù là Trần Vệ cũng phải khom lưng cúi đầu xuống. Tất nhiên không có gì không nguyện ý, Trần Vệ tiến lên đỡ lấy Thiên Cực Thái Hậu, tay kề tay.
Cho dù ở trong Hoàng Cung cũng không cần phải tị hiềm gì, toàn bộ triều thần đều không dám nói năng lỗ mãng. Tất nhiên, cũng không phải không có trường hợp đặc biệt.
Vừa vặn trường hợp đặc biệt đúng lúc đang ở nơi này.
Thái phó Phùng Tá Chu.
Cũng không biết giữa Phùng Tá Chu cùng Thiên Cực Thái Hậu có rắc rối vướng mắc gì, tình cảm như xa như gần, như có ngăn cách lại như có thiên ngôn vạn ngữ không thể nói ra.
Nhìn thấy Trần Vệ nâng đỡ Thiên Cực Thái Hậu, Phùng Tá Chu không khỏi bất mãn nói.
“Làm Thái Sư nhiều năm như vậy còn không biết quy củ, không biết hành động đúng phân tấc”.
Trần Vệ xùy cười, hơi khinh thường nói.
“Làm Thái phó mấy năm gặp ai cũng dám răn dạy. Ta không phải trữ quân”.
Thiên Cực Thái Hậu khẽ nhếch miệng, phong tình vạn chủng để người si mê. Nàng chỉ nhẹ nhàng nhấc tay, Phùng Tá Chu liền ngưng lại lời muốn nói, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ có thể tập trung trên người Thiên Cực Thái Hậu.
Hiển nhiên, trọng lượng của Thiên Cực Thái Hậu đối với vị Thái Phó này là cực kỳ nặng, một cử chỉ một hành động đều có thể tạo thành ảnh hưởng với hắn.
Thiên Cực Thái Hậu ngăn lại tranh cãi, nàng từ đầu đến cuối đều chỉ tập trung về phía Thiên Vận Đỉnh.
“Đều chuẩn bị xong rồi?”
Trần Vệ gật đầu nói.
“Chỉ thiếu một mồi lửa mà thôi”.
Thiên Cực Thái Hậu híp híp mắt phượng, lạnh nhạt hỏi.
“Đoạt Linh Bí Thuật đã rèn luyện hoàn thiện?”
Trần Vệ ngưng trọng đánh giá.
“Lạc Hi Vương đã sớm làm xong, nhưng có vẻ không thành công”.
Thiên Cực Thái Hậu lắc đầu, ánh mắt lại nhìn về phía bầu trời, giống như trông thấu cái gì, môi đỏ cong cong nói.
“Không sao, trữ quân đến rồi. Cũng không biết người kia đang chờ đợi cái gì”.
Trần Vệ đánh mắt nhìn về phía Phùng Tá Chu, nhíu nhíu mày nói.
“Ngươi cùng nàng giao thủ, có thể đoán ra được cái gì không?”
Phùng Tá Chu đen mặt lại, bất giác vuốt vuốt Lượng Thiên Thước ở trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Có thể đoán ra được cái gì? Không phải ngươi cũng b·ị đ·ánh thành bọt máu sao?”
Lượng Thiên Thước đã sớm tự hành khôi phục, dù sao món đồ này là Đế Binh lại không phải thiện dùng để chiến đấu, tuy bị phá hủy lại rất dễ dàng tu bổ, cũng không phải Đế Binh không lợi hại, chỉ là năng lực không ở mặt rắn chắc cho nên mới bị Lý Quân Thiên chém ra một vết mẻ.
Trần Vệ đồng dạng bị móc mỉa, liền không lên tiếng nữa, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nhìn một cái chấm nhỏ đang chậm rãi phóng lớn, tiếp cận bọn hắn.
Chính là vị trữ quân điện hạ vừa tiến vào trong Thần Đô.
Lý Thiên Hinh.
...
p/s: Há há các ngươi sẽ không phải quên tên thật của A Cửu rồi chứ?