Chương 269: Hỗn chiến
Vừa mới giao thủ một hồi, ở khoảng cách xa xôi không biết mấy chục dặm, quỷ Gọi Người giống như đã tích lũy lực lượng đạt đến mức độ nào đó, tiếng gọi của nó từ đầu nhỏ nhẹ như gió thoảng, dần dần tăng lớn như muỗi vo ve, cuối cùng inh ỏi như tiếng ve gọi hè.
Chói tai mà khó chịu.
Lý Quân Thiên hừ lạnh một tiếng, thân hình rút lui một chút liền điều động lực lượng đại đạo cách không chém về phía quỷ Gọi Người. Quỷ Gọi Người không thể tránh, mặc dù thân hình đáng chia làm đôi, sức mạnh mỗi một nửa chỉ bằng một phần ba lúc trước nhưng bọn nó đồng loạt kêu gọi Lý Quân Thiên.
Đại đạo hóa kiếm, kiếm hóa sóng lớn chính là Hải Lãng Kiếm, sóng biển đập xuống nhấn chìm quỷ Gọi Người. Lực lượng to lớn vô cùng đem quỷ Gọi Người nhấn xuống mặt đất, chìm vào trong dòng nước to lớn, dòng nước ẩn chứa vô biên kiếm khí giảo sát quỷ Gọi Người.
Lực lượng đại đạo cách không truyền đến cũng không phải rất nhiều, nhưng một kiếm cũng quét ngang trăm thước, đập ra một cái hố sâu mấy chục thước hình cái quạt ở trên mặt đất.
Âm thanh biến mất, thiên địa an tĩnh, Lý Quân Thiên thoáng thư giãn một hơi, dù sao ai bị đồ vật kia léo nhéo trên tai suốt một thời gian cũng không hề dễ chịu.
Lý Quân Thiên tránh thoát khỏi một lượt quy tắc trói buộc, trở tay đánh ra một kiếm. Không phải cấm kỵ kiếm khí mà là lực lượng đại đạo hóa thành một thành tiểu kiếm, tiểu kiếm chém về phía Lạc Đức Vương.
Lạc Đức Vương chính là người bắn ra mưa tên từ phía xa, chức trách giống như q·uấy n·hiễu. Nhưng mưa tên cuồn cuộn không dứt, đã phá non nửa ngọn núi hóa kiếm, vẫn còn chưa có dấu hiệu ngừng lại, cũng không thấy có dấu hiệu tiêu hao.
Lý Quân Thiên đưa kiếm, đâm ra ngoài, mũi kiếm thẳng tắp xuyên qua không gian, trực tiếp bắn thủng ngực Lạc Đức Vương, tạo ra một cái lỗ hổng lớn thông thấu từ trước ra sau, gần như bao hàm toàn bộ lồng ngực.
Lạc Đức Vương bị động biến thành một cái bánh vòng, toàn thân nhuốm đầy máu tươi. Nhưng vẻ mặt của hắn hơi tái đi một chút, máu tươi trào ra từ miệng mà thôi, cũng không hoàn toàn c·hết đi, thậm chí không có dấu hiệu chuẩn bị c·hết đi.
Chỉ thấy toàn thân Lạc Đức Vương bốc lên một ngọn lửa u lam, linh khí lạnh lẽo bùng cháy giống như bó đuốc hừng hực. Toàn bộ thân thể bị đốt thành tro tàn, chỉ còn lại lửa cháy hừng hực, sau đó ánh lửa chậm rãi trở nên đẫm màu hơn, cuối cùng ngưng tụ trở lại hình dáng.
Làn da trên cánh tay trái của hắn có một đôi cánh xòe rộng, gân cùng bắp thịt mở rộng ra ngoài giống như một thanh cung kéo căng. Thì ra mưa tên vừa rồi chính là từ cánh tay này bắn ra.
Hiển nhiên cánh tay này cũng là một loại quỷ dị.
Lạc Đức Vương giơ lên cánh tay, vô biên linh khí hội tụ vào trong lòng bàn tay, cánh cung mở rộng giống như một con mèo đang xù lông đe dọa, tràn đầy tính công kích.
Đối mặt với một vệt kiếm khí đang đến, Lạc Đức Vương không chần chờ bắn ra một tiễn, mũi tên chói lọi giống như thái dương, xé toạc thiên địa, cả một vùng không gian đều sụp đổ.
Ầm ầm!!!
Không gian vỡ nát, sụp đổ thành một cái hố lớn tràn đầy lực lượng không gian hỗn loạn. Lý Quân Thiên chỉ là tùy ý chém ra một kiếm, bản thân dã đi đến một bên khác, một kiếm đem Lạc Chiêu Vương đánh về phiến bầu trời.
Cũng không biết thân thể Lạc Chiêu Vương làm từ cái gì, chịu một kiếm của Lý Quân Thiên vậy mà không b·ị c·hém thành hai nửa, trái lại chỉ b·ị đ·ánh đến trên bầu trời.
Lý Quân Thiên vung tay một cái, vô biên lưu tinh trên bầu trời hóa thành một dòng sông, ngân hà như thác đem Lạc Chiêu Vương nhấn chìm. Vô số lưu tinh đập vào cơ thể Lạc Chiêu Vương, từ bốn phương tám hướng không ngừng đập đến, trong lúc nhất thời vây khốn Lạc Chiêu Vương.
Bàn tay lại kéo một cái, hắc nguyệt từ trên cao rơi xuống, hóa thành kiếm nhận chém về phía Lạc Duệ Vương. Lạc Duệ Vương rút ra một thanh kim kiếm chém đến, kiếm khí trùng thiên mấy vạn trượng, hùng vĩ bát ngát.
Nhưng kiếm khí va vào mặt trăng giống như trâu rơi biển lớn, hoàn toàn không lật được sóng gió. Mặt trăng thế rơi không giảm, nguyệt lạc phong tán, tuyết tan mệnh tàn.
Ầm ầm!!!
Mặt trăng kéo theo Lạc Duệ Vương chìm vào trong biển lớn, vô biên kiếm khí xỏ xuyên qua vô số vị trí trên thân thể của Lạc Duệ Vương, đem hắn đóng đinh lại không thể tránh thoát, cứ như vậy bị nhấn chìm vào trong đáy biển.
Biển, đồng dạng là kiếm khí của Lý Quân Thiên hóa thành, ở trong lĩnh vực của Lý Quân Thiên cho nên sức trấn áp vô cùng mạnh mẽ, Lạc Duệ Vương chìm vào trong biển liền không thấy tung tích.
Lạc Trinh Vương đứng trên vương tọa, sau lưng quang mang mở rộng giống như mặt trời chói lọi, quốc lực đậm đặc đến làm người ghé mắt.
Hắn liếc mắt nhìn Lạc Anh Vương một cái, thấy Lạc Anh Vương đồng dạng nhìn lại, cả hai đồng loạt gật đầu, điều động quốc lực mạnh mẽ bao trùm lên cơ thể.
“Tật!”
“Tấn!”
Hai người quát khẽ một tiếng, tốc độ đạt đến cực hạn, chỉ trong chớp mắt liền đến bên cạnh Lý Quân Thiên, một trái một phải ngưng tụ quang nhận chém về phía Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên có thể cảm giác được tốc độ của hai người này thật nhanh, công kích cũng gần sát người gần như không thể né tránh.
Lý Quân Thiên đưa tay phải ra, hai ngón tay kẹp lại điểm ra ngoài, tay trái vận lên lực lượng hủy diệt ở trên kiếm Quy Khư chém ra ngoài. Kiếm khí ngang dương chém xuyên qua quang nhận, chém đứt cánh tay của Lạc Anh Vương.
Cánh tay rơi xuống, nửa đường giống như gạch vụn bị đập vỡ ra từng mảnh lập thể.
Bên kia Lý Quân Thiên chỉ dùng một chỉ, Kiếm Thần Thể vốn đã hoàn thiện tối đa, đạt đến viên mãn cho nên có thể sánh ngang cao thủ Chứng Đạo, lực lượng vô cùng to lớn, một chỉ điểm ra nhìn như hời hợt ngắt hoa hái lá nhưng đem quang nhận ấn vỡ nát, ngón ngay điểm vào giữa trán của Lạc Trinh Vương.
Bành!
Đầu lâu nổ tung hóa thành huyết vụ, thân thể bị cự lực ném xa mấy trăm thước. Lý Quân Thiên còn chưa thu tay lại, Lạc Diệp Vương không biết chờ đợi đã bao lâu mới đợi đến cơ hội thích hợp như thiện tại, từ trong không gian lao ra đến mức không có tàn ảnh lưu lại.
Nhắm thẳng vào lưng của Lý Quân Thiên, một cước đá ra, mũi chân vừa dâng liền kéo theo toàn bộ không gian biến dạng.
Kỳ thực chiến đấu này bùng nổ có hơi đột nhiên, bởi vì Lý Quân Thiên đột ngột ra tay, hơn nữa vừa ra tay liền khóa chặt vị trí của các vương giả, cho nên các vương giả cũng không thể đồng loạt vây công đến, thứ tự có trước có sau. Hơn nữa rất nhiều vương giả tốc độ cũng không nhanh, nếu không có Lạc Hi Vương trợ giúp có khi còn không kịp tham gia vào trong trận chiến.
Nhất là bọn hắn còn không gọi ra Vương Tọa, không thể vận dụng bao nhiêu quốc lực.
Lạc Diệp Vương là một trong những Vương Giả mạnh nhất, một cước đạp xuống Trần Vệ cũng không dám nói có thể dễ dàng tiếp được, thậm chí có thể bị đá mất nửa cái mạng.
Nhưng Lý Quân Thiên cũng không phải Trần Vệ, hắn mặc dù bị quỷ trận bao phủ nhưng đồng dạng ở trong lĩnh vực của chính mình, không tồn tại chuyện không nhận ra hay không kịp phản ứng, chỉ là một cước này khó mà tránh được.
Một cước đã kéo động không gian, đem không gian quấy động cùng với phong tỏa không thể dịch chuyển khỏi phạm vi ảnh hưởng của cước lực, cho nên một cước chắc chắn sẽ trúng đích.
Lý Quân Thiên không kịp xoay người, nhưng Quy Khư lại không cần phải quay người, bàn tay khẽ buông lỏng liền có thể di chuyển tùy ý, tùy hành theo tâm niệm.
Xoạt!
Quy Khư trực tiếp xuyên thủng chân của Lạc Diệp Vương, một kiếm liền đem chân của hắn đánh thành bụi mịn, lưỡi kiếm thế đi không giảm nhắm thẳng đến đầu lâu của Lạc Diệp Vương.
Lạc Diệp Vương vung ra tay phải đấm ra một quyền.
Bành!
Nắm đấm đánh thẳng vào lưỡi kiếm Quy Khư, đem lưỡi kiếm đánh chếch ra, hung hiểm tránh qua một đâm vừa rồi, thân hình cũng cấp tốc ẩn vào trong không gian, nấp kín tung tích của mình.
Lý Quân Thiên hừ lạnh một tiếng, bản lĩnh ẩn nấp của Lạc Diệp Vương đúng là cao minh, một khi núp kín thì hắn cũng không tìm thấy được, nhưng một quyền vừa rồi đánh vào Quy Khư cũng làm cho hắn nhận đến phản phệ, nửa cánh tay đều biến mất. Thiếu đi một tay một chân, tạm thời đã không có tính uy h·iếp gì.
Không tiếp tục truy kích, Lý Quân Thiên quét mắt một vòng, lại không sai biệt lắm nhìn thấy mười cỗ vương tọa tỏa ra ánh sáng hừng hực, quốc lực ngút trời vậy mà để Lý Quân Thiên có thể cảm ứng được không gian của quỷ trận linh vực trở nên bất ổn, thậm chí có dấu hiệu băng liệt.
Lạc Hi Vương đứng ở rìa trận pháp, tức giận đến nhe răng che trán.
...
p/s: Cầu đề cử!!!