Chương 268: Vây công
Mười mấy cỗ khí tức khóa chặt bản thân, Lý Quân Thiên chậm rãi dâng lên sát tâm, dù sao hắn đã nhìn ra bản thân lâm vào trong trận địa phục kích của đối phương. Bản thân hắn trước kia hay hiện tại đều không phải người dễ chọc, ai muốn g·iết hắn hắn liền g·iết trở lại.
Tuy Lý Quân Thiên không phải người thị sát nhưng đấy chỉ là hắn lười làm mấy việc phiền phức chứ không có nghĩa là hắn sẽ chùn tay khi g·iết người. Bị Kiếm Ma ảnh hưởng không nhỏ, lại thêm hắn đã g·iết qua mấy nghìn người, cho nên chỉ cần hắn không lạm sát thì trong lòng sẽ không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào.
Sát ý vừa lên, kiếm đã đến. Lý Quân Thiên xuyên thẳng qua không gian, một kiếm đâm về phía cực bắc. Lạc Anh Vương chỉ thấy đại đạo trường lưu cuồn cuộn cuốn đến, giống như l·ũ q·uét ập đến, thế không thể đỡ.
Lạc Anh Vương chỉ cảm thấy trời này sập rồi, thế gian tan vỡ, tinh thần nát vụn, muốn bị đại đạo trường lưu đè c·hết. Nhưng hắn cũng không ngồi yên chờ c·hết, lập tức vận dụng lực lượng quỷ dị.
Không phải quốc lực, bởi vì khoảng cách vương thổ rất xa cho nên muốn vận dụng quốc lực liền phải mất một thời gian dài tụ lực, trong tình cảnh này lộ ra không đủ kịp thời, vẫn là lực lượng quỷ dị có thể thuấn phát.
Chỉ thấy thân thể Lạc Anh Vương chậm rãi phai nhạt, giống như màu sắc bay hơi chỉ lưu lại màu sắc trắm xám như tro bụi. Đại đạo trường lưu đập xuống, thiên băng địa liệt.
Thân thể xám tro của Lạc Anh Vương dưới dòng lũ vỡ thành mảnh vụn, tiêu tán trong hồng lưu không còn tung tích. Nhưng một cơn gió phất qua, thân hình của Lạc Anh Vương từ khoảng cách không xa ngưng tụ lại hình dáng bản thân.
Phốc!
Một ngụm máu phun ra ngoài, hiểu nhiên vừa rồi trốn tránh cũng không phải nhẹ nhàng như vậy, sắc mặt của Lạc Anh Vương cấp tốc tái xuống. Vương miện không biết từ bao giờ đội lên trên đầu, chậm rãi tỏa ra quang huy.
Triệu tập quốc lực, muốn ngưng tụ Vương Tọa hộ mình tác chiến.
Lý Quân Thiên t·ấn c·ông, những người khác cũng lập tức ứng cứu, dù sao Lý Quân Thiên mạnh mẽ đã đủ để mọi người công nhận, sát ý lạnh lẽo thế kia không phải dạng người hời hợt có thể đạt đến, sẽ không có ai coi thường cùng khinh thị.
Lạc Diệt Vương nắm lấy một cái rìu bổ xuống, cái rìu rỉ sét giống như vô cùng cũ kỹ lại còn nhuốm lấy không ít v·ết m·áu.
Lý Quân Thiên có thể cảm ứng được lực lượng quy tắc quấn quanh lưỡi rìu có mấy phần giống với đao của Trần Quang Đạo, giống như có thể chặt đứt bất cứ thứ gì.
Nhưng Lý Quân Thiên đúng là không sợ hãi, kiếm Quy Khư khẽ rung một cái, hắc lôi bao trùm đem lực lượng cấm kỵ thôi động ra ngoài, một kiếm chém đến, trực tiếp đem cái rìu này bổ tan.
Đầu tiên là lưỡi kiếm chặt đứt đôi lưỡi rìu, sau đó lực lượng cấm kỵ xâm nhiễm, chậm rãi đem thanh rìu hủy thành hư vô.
“Cái gì?”
Lạc Diệt Vương bằng vào thanh rìu này g·iết ra uy phong, khí thế tướng quân mạnh mẽ nhưng lần đầu tiên bị hủy đi v·ũ k·hí làm cho hắn chấn kinh đến lỡ miệng hô lớn.
Lạc Trinh Vương kịp thời cứu trợ, hai cánh tay mọc ra từ trên vai, bàn tay khô khốc giống như bị phơi đến da dán vào xương, khí tức âm trầm rét lạnh tận xương, hai cánh tay hóa thành lợi trảo, trái phải bắt về phía Lý Quân Thiên.
Đồng thời hai tay của Lạc Trinh Vương bóp một ấn quyết, từ đầu ngón bắn ra một luồng hào quang, ẩn trong hào quang là hình dáng một cái đinh hai đầu sắc nhọn bắn về phía Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên liếc mắt, thân hình xê dịch né qua chiếc đinh kia, y phục cũng không thể chạm đến được. Một kiếm trở ra, hàn mang chợt hiện, toàn bộ không gian đều b·ị c·hém rách ra một đường, hai cánh tay khô quắt kia b·ị c·hém bay lên không trung, rơi vào trong không gian rồi chậm rãi tiêu tán mất dấu tích.
Theo lực lượng cấm kỵ chém ra không gian, một tầng không gian giống như lại bị lột xuống, nhưng thông qua lĩnh vực cảm ứng Lý Quân Thiên có thể cảm nhận được lĩnh vực của mình lại chìm vào trong một tầng không gian sâu hơn.
Lý Quân Thiên mắng thầm một tiếng, cũng không biết phải chìm đến bao nhiêu tầng không gian, mặc dù mỗi tầng không gian cũng không đáng giá nhắc đến, có thể dùng một kiếm bổ ra không gian nối thẳng đến Hỗn Không Hải, không có bất cứ khó khăn gì.
Chỉ là năng lực này cũng quá kỳ quái, nếu như chìm thêm mấy chục lần có lẽ thật sự sẽ khiến cho hắn không thể bổ ra đến Hỗn Không Hải được. Nhưng tạm thời không quan trọng lắm.
Chỉ thấy từ phương xa có mấy nghìn thanh trường tiễn hóa thành một cơn mưa sáng loáng quét ngang thiên địa, Lý Quân Thiên hoàn toàn bị bao trùm vào bên trong mưa tên.
Lý Quân Thiên cũng không xoay người, cánh tay vùng lên một cái liền có cự kiếm che trời, cự kiếm giống như một ngọn núi, đất đá chồng chất mọc lên từ mặt đất chắn ngang thiên địa, cao v·út vạn trượng đâm thẳng mây trời.
Ầm ầm ầm!!!
Mưa tên điên cuồng oanh tạc thanh cự kiếm này, không ngừng đục ra từng cái lỗ thủng trên mũi kiếm nhưng tuyệt nhiên không thể vượt qua được ngọn núi này, mặc dù ngọn núi này chỉ tạo từ cương khí hành thổ ngưng tụ cùng linh khí, không lẫn bao nhiêu lực lượng quy tắc liền có thể ngăn cản mưa tên.
Lại trở người, một kiếm chém vào cự điểu sáng rực vừa bắn về phía mình. Cự điểu ngưng tụ từ quốc lực của Lạc Anh Vương, một kiếm đem chiêu thức hóa thành cự điểu này chém tan thành hư vô.
Mũi chân khẽ điểm, xuyên thẳng qua không gian tránh đến một nơi khác. Triệu hồi ra vương tọa khiến cho Lạc Anh Vương có thể điều động lượng lớn quốc lực, Lý Quân Thiên tạm thời tránh đi tìm đối thủ yếu hơn, tranh thủ g·iết bớt vướng víu.
Nhưng Lạc Anh Vương triệu hồi ra Vương Tọa, quỷ trận linh vực giống như gặp phải công kích, không gian thoáng rung động một phen, toàn bộ linh khí trong quỷ trận linh vực nhộn nhạo lên, cho dù lĩnh vực của Lý Quân Thiên cũng không được.
Lý Quân Thiên phát hiện quả nhiên mình đoán không sai, quốc lực áp chế quỷ dị, mà quỷ trận linh vực đồng dạng bị quốc lực áp chế, ảnh hưởng đến phát huy ra lực lượng của trận pháp.
Lý Quân Thiên bớt được không ít vướng víu, liền nhẹ nhàng đối phó những người khác. Lạc Hi Vương đứng ở nơi xa, thấy Lạc Anh Vương triệu hoán ra vương tọa liền cau mày một cái, trong lòng thầm mắng.
“Đã nói đừng có vận dụng quốc lực quá sớm rồi, thật không có đầu óc”.
Lạc Hi Vương vừa muốn điều chỉnh một chút trận pháp, đã thấy Lý Quân Thiên đá ra một cái, đem Lạc Diệt Vương đạp vào trong sông, vô sống kiếm khí cắt qua cơ thể khiến cho hỏa tinh văng tung tóe.
Lạc Trinh Vương cắt đứt hai cánh tay lại một lần nữa mọc ra, muốn tiếp tục t·ấn c·ông đến Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên thu chân, một kiếm từ trên cao bổ xuống, lực lượng cấm kỵ hóa thành kiếm khí xẻ ra một đường kiếm to lớn.
Lạc Trinh Vương không biết từ phía sau lưng mọc ra bao nhiêu cánh tay, giống như mấy trăm thậm chí cả nghìn cánh tay, cánh tay đồng loạt bắt về kiếm Quy Khư. Nhưng Quy Khư nào có dễ cản như vậy, một kiếm chém xuống vô cùng nhẹ hàng, lưỡi kiếm ngọt ngào trực tiếp chém tan mấy trăm cánh tay.
Một đường kiếm đồng dạng kéo dài từ đỉnh đầu cho đến giữa hai chân, đem Lạc Trinh Vương chia ra làm hai nửa.
Lực lượng cấm kỵ điên cuồng trào dâng, ăn mòn ra toàn bộ thân thể, nhưng vương bào cùng vương miện trên đầu của Lạc Trinh Vương đồng loạt bộc phát ra quang mang sáng chói, quang mang giống như lôi kéo vật gì đó tách ra, một phần bị hắc lôi bao phủ, một phần tránh thoát ra ngoài.
Quang huy chậm rãi tiêu tán, Lạc Trinh Vương từ từ lộ rõ thân hình ở dưới ánh sáng, chỉ thấy tứ chi của hắn mất hết, huyết dịch chảy xuống như suối. Ẩn sâu bên trong là lục phủ ngũ tạng bị hao tổn, tình trạng vô cùng thê thảm mà khí tức đã ngã xuống đáy cốc, miễn cưỡng hô hấp được từng hơi nặng nề cho thấy hắn vẫn chưa c·hết.
Giống như không còn cách nào khác, vương miện tỏa ra quang huy rực rỡ, chậm rãi hội tụ quốc lực triệu hồi ra Vương Tọa.
Trong mắt khó mà nén được kinh hãi, Lạc Trinh Vương không khỏi thầm nghĩ.
“Phải triệu hồi vương tọa, nếu không ta thật sự sẽ c·hết”
...
p/s: Cầu đề cử!!!