Chương 257: La Châu
Lực lượng cấm kỵ bá đạo như vậy, chỉ tùy ý dùng một chút xíu liền làm Đông Hải Vương b·ị t·hương chật vật bỏ chạy, nếu như toàn bộ số lực lượng cấm kỵ ở trong kiếm Quy Khư sẽ hủy diệt cả một vùng thế giới cũng không biết chừng.
Rõ ràng lực lượng cấm kỵ ban đầu cũng không nhiều, cũng không biết số lượng gia tăng phía sau là từ đâu đến, không ngừng tô đậm, tẩm bổ ấn ký hình con kiến. Thí Thiên Nghĩ đã hóa thành ấn ký, không có quậy phá chỉ âm thầm hấp thụ lực lượng cấm kỵ.
Kỳ thực cũng khó mà nghiên cứu rõ ràng, Lý Quân Thiên chưa khôi phục lại thêm lực lượng cấm kỵ cũng khó mà cảm ứng được cái gì, thuần túy là hủy diệt khỏi thiên địa, xóa đi thành hư vô mà thôi.
Dùng tinh thần đi cảm ứng cũng không có sự khác biệt, trực tiếp bị hủy diệt mất, gần như không có sự phản hồi gì.
Thu hồi kiếm, Lý Quân Thiên quay trở về liền không thấy Thanh Loan đã xuất quan. Thực tế Thanh Loan cũng không phải bế quan, chỉ là bị Vị Ương cùng Tường Vi vây ở trong Ma Hê Thủ La Thiên, bị hai nàng quấn lên không thể thoát ra được, hiện tại động tĩnh quá lớn mới hồi thần xem xét.
Dù sao Ma Hê Thủ La Thiên có quá nhiều thứ thú vị, Thanh Loan bỏ ra mấy ngày đắm chìm ở bên trong cũng không lạ, bên ngoài lại không có việc gì quá quan trọng, nàng không cần phải quan tâm đến.
Nếu không phải Đông Hải Vương mang đến thanh thế quá lớn, Thanh Loan sẽ không tỉnh lại. Nhưng hiểu rõ tình hình một chút thì nàng lại chìm vào trong Ma Hê Thủ La Thiên, sự tình đã được giải quyết không cần nàng quan tâm.
Lý Thanh Thanh đồng dạng đi bế quan, nàng muốn nghiên cứu chiến lợi phẩm của mình, sớm ngày hoàn thiện Long Nhân Hóa, đem long khu tu luyện đến đỉnh phong sớm ngày có thể chứng đạo, trở thành thần long.
Vũ Nhu bế quan, được Lý Quân Thiên giảng đạo nhiều như vậy, nàng có được rất nhiều cảm ngộ cần phải bế quan tăng lên, lĩnh vực lập tức có thể tăng lên hai ba cấp độ.
Cuối cùng, chỉ còn Lý Quân Thiên cùng với A Cửu, cả hai đều không có thu hoạch gì trở về trên Ma Hê Thủ La Kiếm. Lý Quân Thiên tắm rửa đi ngủ, A Cửu cũng muốn nghỉ ngơi ngủ một giấc.
Bạch Tuyết tùy ý kéo kiếm bay về phía Thần Đô, Lý Quân Thiên ngủ ngon một đêm, sáng sớm thần thanh khí sảng.
Lý Quân Thiên muốn ra ngoài ngồi tu dưỡng thân thể, v·ết t·hương đại đạo mỗi ngày đều trở nên tốt đẹp hơn, tốc độ chữa trị chậm một chút nhưng không có bất cứ vấn đề gì.
Không nghĩ đến A Cửu còn dậy sớm hơn cả hắn, ra ngoài đã thấy nàng đang nâng một cốc sữa bò ấm áp uống đến vẽ ra một đường ria mép trắng bóc, nhìn vô cùng đáng yêu.
“Dậy sớm vậy?”
Lý Quân Thiên hiếu kỳ hỏi một câu, về phần sữa bò thì Lý Quân Thiên không hiếu kỳ lắm, sức mạnh thiên mệnh tùy ý kêu gọi một cái liền có thể đạt được, chẳng phải chuyện gì khó khăn.
A Cửu bỏ xuống cốc sữa, cười cười nói.
“Buổi sáng hôm nay ta bị tiếng bò bay qua cửa sổ đánh thức”.
Lý Quân Thiên: ???
Bò? Bay qua?
Lý Quân Thiên không hiểu ra sao, hỏi lại.
“Con bò biết bay?”
A Cửu lắc đầu nguầy nguậy nói.
“Không phải, là một con chim rất lớn có tiếng kêu như bò”.
Lý Quân Thiên gật đầu, không phải con bò bay qua là được, mặc kệ là con chim kêu như bò hay là A Cửu nghe nhầm đều không có ảnh hưởng gì. A Cửu nghe thấy tiếng bò kêu mà thèm sữa, sau đó gọi một cốc sữa bò bay đến để uống hay có nguyên do gì khác cũng không quan trọng.
Lý Quân Thiên ngồi xuống cạnh A Cửu hỏi.
“Hiện tại đã đi đến chỗ nào rồi?”
A Cửu nghĩ nghĩ một chút nói.
“Chuẩn bị bay qua Nông Châu tiến vào La Châu”.
“La Châu là châu phủ có diện tích lớn nhất?”
A Cửu gật đầu.
“La Châu vô cùng rộng lớn, có thể lớn đến gấp bốn lần Nông Châu. Trước đây ta chính là ở vào La Châu”.
“Ồ? Ngươi muốn trở về xem một chút không?”
Lý Quân Thiên không biết trước đây A Cửu ở chỗ nào, giờ mới là lần đầu tiên A Cửu đề cập đến cho nên phản ứng đầu tiên của Lý Quân Thiên là A Cửu “nhớ nhà”.
A Cửu nâng ly sữa, uống một ngụm lớn mới nói.
“Thái Phó hẳn là vẫn ở nơi đó, tỷ tỷ có thể giúp ta đánh hắn không. Lão già đó suốt ngày trưng ra một bộ mặt thối giống như ai thiếu nợ hắn vậy, cực kỳ đáng ghét”.
Lý Quân Thiên: ???
Hắn thật không hiểu rõ lắm cách tư duy vấn đề của A Cửu, nhưng nghe ý tứ của A Cửu thì đúng là nàng muốn trở về, tiện tay thu thập luôn Thái Phó?
A Cửu đã từng nói Thái Phó có sức mạnh không thua kém gì Thái Sư Trần Vệ, cùng với Trấn Xích Tướng Quân, Thập Đạo Tướng Quân tạo thành tứ đại cao thủ, bốn cây trụ trống trời của Đại Việt Thần Triều.
Không thua kém gì Trần Vệ, ít nhất cũng tương đương với Đông Hải Vương thậm chí mạnh hơn một chút xíu, không phải là một đối thủ dễ chơi. Nhưng nếu tiểu cô nương muốn trở về thăm nhà, Lý Quân Thiên lại có lo lắng gì đâu.
Lần trước đột nhiên có thể sử dụng lực lượng cấm kỵ, hắn còn chưa có đánh đến tận hứng đâu, Đông Hải Vương chạy quá quả quyết, cho nên nếu như gặp phải Thái Phó, không phải không thể đánh một trận.
Để A Cửu dẫn đường, Bạch Tuyết kéo xe, cuối cùng bay gần hay ngày A Cửu ngồi trên đầu của Bạch Tuyết nói.
“Ngươi hạ xuống phía trước ba mươi dặm”.
Chỗ A Cửu chỉ là một ngọn núi cao xây dựng hành cung vô cùng rộng rãi, không đến mức hùng vĩ nhưng rất đồ sộ, toàn bộ hành cung bao trùm từ nửa ngọn núi cho đến đỉnh núi, hòa hợp vào tự nhiên.
Nhưng hành cung này cách thành trì gần nhất cũng đến hai mươi dặm, lại không có đường lên núi cụ thể, nếu như sinh sống ở bên trên sẽ không khỏi lộ ra tách biệt.
Bạch Tuyết rõ ràng đã bị ẩn nấp đi, nhưng khi bọn hắn bay xuyên qua tầng mây, muốn hạ xuống đỉnh núi thì giống như bay nhập vào trong nước, cảm giác toàn thân bị một cỗ lực lượng bao phủ vào bên trong.
Từ trên tường thành tràn ra vô số binh lính, mỗi người khôi giáp đầy đủ, giương cung bạt kích phòng thủ. Hình dáng của Bạch Tuyết cùng Ma Hê Thủ La Kiếm chậm rãi hiện ra, giống như thuật che mắt hay không gian che phủ đã mất đi hiệu lực, để cho người khác có thể nhìn rõ ràng đến đồ vật ở bên trong.
“Linh vực”.
Lý Quân Thiên lẩm nhẩm, hắn chắc chắn đây là một loại linh vực, linh vực cũng không ngăn cản người xuất nhập nhưng lại khiến cho mọi người ở trong linh vực đều phải lộ ra rõ ràng, không có cách nào ẩn thân để mọi người có thể nhìn thấy.
“Kẻ nào dám tự tiện tiến đến? Rút lui nếu không g·iết không tha”.
Binh lính dẫn đầu đội thủ vệ quát lớn, tay đặt lên chuôi đao chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào. Tướng mạo của hắn kiên nghị, ánh mắt khóa chặt Bạch Tuyết mang theo lo lắng.
Hắn không cảm thấy được sự uy h·iếp đến từ Bạch Tuyết, trái lại ở trên thanh cự kiếm kia truyền đến mấy cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm khiến cho hắn lạnh cả người.
Còn tốt, Thái Phó trấn thủ hành cung cuối cùng hiện thân, vì hắn chống chọi lại áp lực.
Một lão giả mặc áo vải, tóc búi chuy kế, đầu đội khăn xếp, hai tay chắp sau lưng nắm lấy một thanh thước mộc, nhìn bình phàm nhưng lại đạp không đi đến, lộ ra vô cùng bất phàm.
...
p/s: Cầu đề cử!!!