Chương 256: Chạy
“Ngươi!”
Đông Hải Vương kinh nghi, nhìn mấy cái long lân b·ị c·hém đứt nhưng còn chưa sâu vào trong máu thịt. Nhưng phải biết một kiếm kia lướt qua mà thôi, nhẹ nhàng chứ không đánh sâu vào lại dễ dàng phá được phòng ngự của Đông Hải Vương, làm cho Đông Hải Vương kinh ngạc cùng kinh sợ.
Lý Quân Thiên níu Vũ Nhu một cái, đẩy về phía sau, lạnh nhạt phân phó.
“Được rồi, ngươi lui lại đi”.
Lý Quân Thiên hiện tại muốn xuất thủ, Vũ Nhu thăm dò dã không sai biệt lắm không cần phải để Vũ Nhu tiếp tục tiến công. Hắn đã nhìn ra Vũ Nhu không phải đối thủ của đối phương, Đông Hải Vương không sai biệt lắm là cao thủ tương đương với Đạo Thiên Cảnh viên mãn.
Không phải đỉnh phong mà là viên mãn, không phải chấp chưởng chín phần quy tắc mà là mười phần quy tắc, chính là cao thủ đã đi đến cực hạn. Nhưng long tộc cùng võ giả khác biệt, càng giống như võ đạo tu luyện thể chất, đem Thần Thể tu luyện đến cực hạn chính là cấp bậc này, ngắn ngủi có thể chống đỡ được cao thủ chứng đạo.
Lý Quân Thiên đề kiếm, toàn bộ lực lượng có thể vận dụng đều dùng lên, không có đại đạo cùng quy tắc, Lý Quân Thiên cũng không thể dùng lực lượng đại đạo trong thiên địa giống như Vũ Nhu được, bởi vì sẽ dẫn phát thương thế của hắn.
Lý Quân Thiên định chỉ dùng kiếm chiêu, kết hợp với kiếm Quy Khư sắc bén làm lợi thế để chiến đấu, nếu thật sự không thể chiến thắng vậy thì bất kể thương thế dùng đến lực lượng đại đạo là được.
Lý Quân Thiên chỉ kiếm về phía Đông Hải Vương, nhẹ nhàng nhấn một cái về phía trước, giống như khẽ đâm một cái, lại hoàn toàn xuyên thủng qua không gian đâm vào Đông Hải Vương.
Đông Hải Vương nghiêng người lách qua, thân hình đã đến trước mặt của Lý Quân Thiên, long trảo bắt ra ngoài.
Lý Quân Thiên đảo tay một cái, Quy Khư chém ngang ra ngoài, kiếm vô hình vô chất trực tiếp bổ ra một khe nứt không gian nối liền với Hỗn Không Hải. Đông Hải Vương vội vàng rút tay lại, chân trái đá ra ngoài khí thế sắc bén nhọn hoắt.
Lý Quân Thiên lui lại một bước, Quy Khư vẽ ra một cái kiếm hoa muốn chặt đứt chân đang đá lên. Đông Hải Vương thu hồi chân, hai tay đấm ra ngoài, hai phía trái phải phong tỏa đường lui của Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên không kinh hoảng, rút kiếm phất ra ngoài, kiếm vừa nhanh vừa chuẩn trực tiếp lách qua song quyền đánh về phía lồng ngực của Đông Hải Vương. Đông Hải Vương lần này không tránh, một luồng hắc quang từ lồng ngực của Đông Hải Vương bắn ra ngoài.
Trực tiếp chặc lại kiếm Quy Khư. Lý Quân Thiên rút lui đưa mắt nhìn lại đã thấy đấy là một phần đầu sừng rồng, một kiếm chém xuống chỉ cọ ra một dấu vết bé xíu, độ rắn chắc hoàn toàn không thua kém gì Quy Khư.
Lý Quân Thiên cũng không kinh ngạc, sừng rồng vốn là bộ phận cứng rắn hàng đầu trên cơ thể long tộc, có thể ngăn cản Quy Khư cũng chẳng có gì lạ. Đang lúc Lý Quân Thiên muốn vận dụng lực lượng đại đạo chém g·iết đối phương, không phải có mối thù gì không qua được mà bởi vì Lý Quân Thiên không thể đánh một cuộc chiến kéo dài được cho nên muốn dùng toàn lực kết thúc nhanh chóng.
Nhưng đột nhiên từ trên kiếm Quy Khư truyền ra một trận hắc lôi.
Không sai, hắc lôi quấn quanh lưỡi kiếm toát ra khí tức sát phạt vô cùng sắc bén. Lý Quân Thiên kinh ngạc cầm Quy Khư chém về phía Đông Hải Vương, Đông Hải Vương rút lui một bước, chân phải lách ra khỏi lưỡi kiếm đá về phía đầu của Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên đảo tay một cái liền đem kiếm chém trở lại, lưỡi kiếm nhẹ nhàng cũng không vận quá nhiều lực lượng nhưng tốc độ nhanh đến vô cùng. Lưỡi kiếm chỉ nhẹ nhàng vạch phá một cái, nửa bắp chân đều b·ị c·hém đứt, xương chân cũng bị chặt đứt một nửa.
Phốc!
Máu tươi trực tiếp phóng ra giữa không trung, hắc lôi tứ ngược từ trong ra ngoài đem những giọt máu này đánh thành cặn bã, tiêu tan nát vụn.
Đông Hải Vương rút lui, giống như b·ị đ·au đớn mà kinh sợ lui lại, nhưng trong lúc mơ hồ đột ngột có một cái đuôi lớn đập về phía Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên nhận ra được công kích lại không tránh kịp, cơ bản không thể dùng đại đạo truyền tống đi, không gian bị cố trụ cho nên một cái đuôi đập thẳng vào trên người.
Cánh tay của Lý Quân Thiên trực tiếp b·ị đ·ánh vặn vẹo, bay thẳng về đằng sau. Lý Quân Thiên cũng không đổi sắc mặt, tùy ý vận lực vào trên cánh tay đem những đoạn xương gãy bóp trở lại hình dáng như cũ.
Lý Quân Thiên nhìn về phía kiếm Quy Khư, lật một cái xem chuôi kiếm, chỉ nhìn thấy hoa văn hình con kiến kia đang trở nên đậm hơn, lực lượng cấm kỵ tiêu hao mất một chút xíu nhưng vẫn tuôn ra không ngừng.
Lý Quân Thiên không thể điều động hay tạo ra lực lượng cấm kỵ nhưng lúc này Quy Khư lại có thể để lực lượng cấm kỵ lưu chuyển ở trên kiếm, vận dụng đánh ra ngoài, thật sự là một niềm vui ngoài ý muốn.
Mà lực lượng cấm kỵ có thể gây ra tổn thương cực lớn, chỉ hời hợt liền chém đứt nửa bắp chân của Đông Hải Vương, dọa cho lão không dám vọng động. Nếu không phải long lực cùng thể phách của hắn vô cùng mạnh mẽ thì rất có thể cả cái chân đều bị lực lượng cấm kỵ đánh thành tro bụi.
Đông Hải Vương hừ lạnh một tiếng quát.
“Ngươi rốt cục là ai? Làm sao có thể sở hữu cái lực lượng kia?”
Lý Quân Thiên không cần phải vận dụng lực lượng đại đạo, lực lượng cấm kỵ càng lúc càng tập trung dày đặc ở trên Quy Khư, thiên địa biến ảo, phong vân đổi sắc, toàn bộ thiên địa giống như bị ném vào một thanh thép nung, đảo lộn hết tất cả.
Hắn có sức đánh một trận, một trận chiến lâu dài cho nên Lý Quân Thiên rất vui lòng giao lưu.
“Lực lượng này có vấn đề gì sao?”
Long Đình truyền thừa cổ lão, hiển nhiên kiến thức vô cùng sâu rộng, Đông Hải Vương càng là lão bất tử, sống không biết bao nhiêu năm tháng cho nên nhận biết lực lượng cấm kỵ cũng không phải chuyện không thể nào.
Đông Hải Vương tràn đầy kiêng kỵ nhìn Lý Quân Thiên, ánh mắt lại đảo qua đảo lại giữa Lý Quân Thiên cùng kiếm Quy Khư. Cuối cùng hừ lạnh một tiếng tiếng, phất tay áo một cái liền cuốn lên Ngao Liệt, đạp mây mà đi.
Đám mây chậm rãi thu nhỏ, cuối cùng hóa thành một điểm nhỏ biến mất ở cuối chân trời, chỉ lưu lại một luồng gió nhẹ ở tại chỗ.
Lý Quân Thiên: “...”
Hắn biết lực lượng này để người kiêng kỵ nhưng có cần thiết phải chạy nhanh như vậy sao? Rõ ràng hắn đã ngừng tay lại để nói chuyện rồi cơ mà, không nói lời nào liền cuốn người chạy mất, thật là...bất lịch sự.
Lý Quân Thiên cũng không đuổi theo, càng không quan tâm đến hai người kia lắm. Lý Thanh Thanh đã đào xuống một khối thịt của Ngao Liệt để nghiên cứu, như thế là đủ rồi.
Vừa rồi Đông Hải Vương bỏ chạy lộ ra v·ết t·hương không ngừng mở rộng, mục nát giống như hoạt tử, nửa bắp chân đều bị ăn mòn mất, nhìn ra giống như một cái hốc cây bị đào móc đi một cái hốc cây lớn.
Lại nhìn về phía Quy Khư ở trong tay mình, Lý Quân Thiên buông kiếm ra để Quy Khư lơ lửng dần dần quay trở về trong suốt vô hình, hắc lôi tiêu tán đi, lực lượng cấm kỵ một lần nữa bị trấn áp ở chuôi kiếm, không còn tràn ra ngoài.
Tổng cộng tiêu hao không đến một phần trăm, thật sự chỉ không đến một phần trăm, số lượng vô cùng nhỏ để cho Lý Quân Thiên cảm thấy bất ngờ.
...
p/s: Cầu đề cử!!!