Chương 258: Phùng Tá Chu
“Cuồng đồ nơi nào dám đến đây gây chuyện?”
Thái Phó Phùng Tá Chu lạnh lùng khóa chặt cự kiếm chất vấn. Lý Quân Thiên dùng ánh mắt giao lưu với A Cửu, A Cửu lắc đầu, Lý Quân Thiên liền hiểu, cong tay bắn ra ngoài một luồng kiếm khí.
Cương khí giống như một mũi tên sắc bén đâm ra, nhắm thẳng Phùng Tá Chu. Phùng Tá Chu cũng không kinh ngạc, sẽ không b·ị đ·ánh lén thành công. Nhưng Phùng Tá Chu không tránh không né, càng không có ý định phòng thủ.
Chỉ thấy một cánh tay từ sau lưng Phùng Tá Chu thò ra ngoài, bắt lấy kiếm khí ở trước mặt, bóp nát.
Tiếng nổ vang đem kiếm khí phá thành mảnh vụn, không gây nên được sóng gió quá lớn nhưng Lý Quân Thiên hiếu kỳ bóng dáng phía sau Phùng Tá Chu là loại quỷ dị gì.
Lý Quân Thiên lúc này mới sải bước đi ra, mặc dù không biết cái bóng kia là quỷ dị gì nhưng khí tức thật mạnh, đủ để hắn có thể ra tay. Lý Quân Thiên bước ra, cương khí quanh thân kéo đại thế của bản thân bao phủ xuống, mang đến áp lực cuồn cuộn, đè xuống hàng loạt binh lính muốn nằm rạp trên mặt đất.
“Ngươi phải ngăn trở ta?”
Lý Quân Thiên lạnh nhạt nói, vừa nói vừa vươn tay nhìn như rút ra Quy Khư từ trong không trung, thực tế Quy Khư tự động hiện ra, lại ẩn ở vào trong vô hình vô chất, không đạt đến ngưỡng cửa nhất định là không thể nhận biết được Quy Khư.
Tất nhiên Phùng Tá Chu không thuộc về loại không nhìn thấy, cấp độ sức mạnh của hắn đủ rồi, hơn nữa nơi này còn là linh vực của hắn, làm sao có thể không nhận biết được.
Mà nhận biết, hắn mới lộ ra đề phòng ngưng trọng, bởi vì từ trên Quy Khư đang quanh quẩn lấy khí tức cấm kỵ, thiên địa giống như bị đục ra một cái lỗ thủng, lực lượng cấm kỵ duy thế độc lập không gì có thể ước thúc, không thể cảm nhận được tình huống kỹ càng.
“Ngươi chính là Võ Vương?”
Phùng Tá Chu tất nhiên đã nhận được tin tức truyền trở về, ít nhất là nhận ra được Lý Quân Thiên nhưng cũng chỉ giới hạn ở danh hiệu Võ Vương chứ không thể biết được tên thật của Lý Quân Thiên, thậm chí dung mạo cũng chỉ biết đến mơ hồ, không thể nhớ rõ được.
Đây còn là ở tình trạng Lý Quân Thiên không tận lực che lấp, thậm chí bởi vì Lý Quân Thiên thu liễm khí tức hóa đạo mới có thể bị người ghi nhớ, nếu không thì không ai có thể nhận ra được.
Lý Quân Thiên không phủ nhận, cũng không xác nhận, chỉ nhìn chằm chằm Phùng Tá Chu. Phùng Tá Chu cũng không động thủ, trái lại giọng điệu hơi trở nên khách khí nói.
“Không biết Võ Vương đại giá quang lâm có chuyện gì phải làm?”
Lý Quân Thiên nói.
“Ta cần đi vào, ngươi muốn ngăn đón?”
Phùng Tá Chu nghiêm nghị, hắn không đoán ra được mục đích của Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên không có có lý do gì đến làm khó dễ hắn. Mặc dù hắn là một trong tứ đại cao thủ của Thần Triều, nhưng lại không có thù với Lý Quân Thiên, không đến mức đặc biệt chạy đến gây chuyện chứ.
Chỗ này của hắn lại không có bảo bối gì, cho nên không thể nào là thuận đường c·ướp đoạt.
Không biết làm người ta mang đến lo lắng, hết lần này đến lần khác hắn lại không thể vô lễ với Vương Giả. Vương Giả có thể nói là bình khởi bình tọa cùng với đại đế, cho dù thấp nửa bậc cũng có thể coi như huynh đệ tỉ muội, trong khi quan chức chỉ có thể coi như nhân viên của đại đế.
Chênh lệch nửa bước, cho nên không thể vô lễ được, pháp luật của Thần Triều rất nghiêm ngặt, Phùng Tá Chu mới không sơ xảy để người nắm thóp. Lý Quân Thiên ghét nhất là cong cong quấn quấn, kéo dài thời gian vô vị, thấy Phùng Tá Chu mãi không lên tiếng, Lý Quân Thiên hơi khó chịu.
Được rồi, vẫn là đánh thôi, trước sau gì cũng phải đánh!
Lý Quân Thiên hừ lạnh trong lòng, tay trái phất kiếm chém ra, lực lượng cấm kỵ trực tiếp hóa thành một đường kiếm khí, kiếm khí như trường long đánh về phía Phùng Tá Chu.
“Ngươi đã muốn ngăn cản, vậy thì thử một chút”.
Lực lượng cấm kỵ biểu thị chính là hắc lôi, hắc lôi như long du, đằng vân giá vũ lao đến, Lý Quân Thiên đã có thể dùng Quy Khư phóng ra lực lượng cấm kỵ hóa thành kiếm khí phóng ra ngoài, có thể gọi là cấm kỵ kiếm khí.
Phùng Tá Chu rút ra Lượng Thiên Thước, thước mộc cắt gọt vuông vức có thể đo đạc thiên địa, chuẩn chỉnh quy tắc, một thước vạch xuống, thiên địa bị phân chia lại, không gian giãn cách không tầm thường. Tức là không gian đột nhiên bị nhiều thêm một thước, mà một thước này vừa vặn để cho hắc lôi lách qua người của Phùng Tá Chu, giống như Lý Quân Thiên đã đánh trượt.
Nhưng hắc lôi đi qua, không gian sụp đổ, thiên địa trực tiếp lưu lại một vết sẹo giống như cháy đen, nhất là không gian bị đo đạc thêm kia trực tiếp b·ị đ·ánh tan, biến mất không có dấu vết.
Cấm kỵ kiếm khí thế đi không giảm trực tiếp đục xuyên nửa ngọn núi lớn, sau đó mới hoàn toàn bị triệt tiêu, biến mất không thấy gì nữa, một chút vết tích cũng không có để lại.
Không có nổ lớn, không có tro bụi, càng không có không gian hỗn loạn đứt gãy, tất cả hóa thành hư vô không một dấu vết.
Lý Quân Thiên không quan tâm cấm kỵ kiếm khí làm ra động tĩnh cỡ nào, thân hình dọc theo kiếm khí đã đến trước mặt Phùng Tá Chu, hắc lôi cuồn cuộn chém xuống.
Phùng Tá Chu lại không có cách phớt lờ ảnh hưởng của lực lượng cấm kỵ, đây là linh vực của hắn, giống như có người cầm khoan khoan ra một cái lỗ sâu vào trong linh vực thì ai mà chịu nổi. Hắc lôi cuồn cuộn đánh đến làm cho tóc gáy của hắn dựng ngược lên, thân hình biến mất trong chớp mắt, tùy ý thuấn di trong linh vực.
Đi đến sau lưng của Lý Quân Thiên, Phùng Tá Chu vung lên Lượng Thiên Thước, một thước chém xuống. Lý Quân Thiên xoay người, kiếm trong tay thuận thế đâm ra ngoài, mũi kiếm trực tiếp đâm vào trên Lượng Thiên Thước.
Lực lượng hủy diệt chảy dọc Quy Khư đánh vào trên Lượng Thiên Thước, trực tiếp chọc ra một cái lỗ hổng. Không sai, trực tiếp bị chọc thủng ra một cái lỗ hổng.
Hơn nữa Phùng Tá Chu bị lực lượng cực lớn đẩy lui lại mấy chục thước, sau đó kinh nghi nhìn về Lượng Thiên Thước của mình.
Phải biết Lượng Thiên Thước đồng dạng là Đế Binh, đứng ngang hàng với Thiên Tử Kiếm cùng Thiên Tử Ấn, đều là Đế Binh truyền đời của Thần Triều, nhưng lúc này bị một kiếm chọc ra môt cái lỗ hổng, tuy rằng lỗ hổng chỉ nhỏ bằng nửa móng tay út nhưng đã là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Lý Quân Thiên cũng kinh ngạc, không nghĩ đến dùng một kiếm liền chém ra được hiệu quả như vậy. Hắn cũng không phải chưa từng đụng độ với đế binh, nhưng đánh ra hiệu quả như thế này đúng là bất ngờ.
Không phải Lượng Thiên Xích không bằng Thiên Tử Kiếm, chỉ là lực lượng cấm kỵ quá mức bá đạo, bá đạo đến có thể tăng cường cho công kích nhiều đến như vậy.
Lý Quân Thiên được thế không tha người, tiếp tục tấn dồn ép tiến công. Phùng Tá Chu không dám đón đỡ, chỉ có thể không ngừng dịch chuyển né tránh cùng công kích bất ngờ.
Đột ngột, cái bóng của Lý Quân Thiên giống như sống dậy, bóng dáng đứng lên từ phía sau hóa chưởng làm đao, đâm về lồng ngực của Lý Quân Thiên. Ánh mắt của Lý Quân Thiên hơi lóe lên, đã có thể cảm ứng được t·ấn c·ông từ phía sau.
Mà Lượng Thiên Thước cũng từ phía trước đánh đến. Lý Quân Thiên xoay người, tay phải tịnh chỉ đâm ra ngoài, điểm vào mi tâm của bóng dáng. Tay trái chém ra, Quy Khư chặt ngang Lượng Thiên Thước.
Cái bóng của Lý Quân Thiên b·ị đ·ánh trúng, toàn thân giống như hóa thành dòng nước, bám lên trên người Lý Quân Thiên, quấn chặt lấy Lý Quân Thiên, sau khi quấn quanh toàn thân bóng dáng lại hóa thành thực chất, triệt để khóa lại Lý Quân Thiên.
Ầm ầm!!!
Quy Khư cùng Lượng Thiên Thước v·a c·hạm vào nhau, trực tiếp bổ ra linh vực, giống như chia cắt cả một vùng biển chia ra làm bốn phần, linh vực bị chia ra làm bốn, tàn tạ đến cực điểm.
Lý Quân Thiên bùng nổ cương khí, chém nát bóng dáng đang khóa chặt mình, kiếm khí của hắn hoàn toàn đem bóng dáng chặt đứt, nhưng bóng dáng giống như vết mực bám vào trên người, chém đứt nhưng không thể xóa bỏ.
Lượng Thiên Thước lại thêm một vết ngấn nhưng Phùng Tá Chu không lo lắng, thân hình đã đến bên phải Lý Quân Thiên, chém xuống một thước. Lý Quân Thiên muốn chém trở lại đã thấy khoảng cách không gian không đúng, cánh tay giống như cách thân mình rất xa, một kiếm này không thể chém đến Lượng Thiên Thước được.
Đồng thời Lượng Thiên Thước vậy mà không phải chém từ trước đến mà rõ ràng đánh trúng lưng của Lý Quân Thiên. Một thước chém xuống, tuy lực đạo rất mạnh nhưng cũng không thể đánh bay Lý Quân Thiên, có thể nói không đau không ngứa chứ không thể gây nên tổn thương gì quá lớn, cùng lắm là lưu lại một vết đỏ ở trên da thịt.
Lý Quân Thiên dẫn dắt lực lượng cấm kỵ ở trong Quy Khư, lực lượng cấm kỵ trực tiếp phá hủy toàn bộ không gian bị đo đạc ra kia, khoảng cách không gian quay trở về thông thường, Lý Quân Thiên lần này dẫn toàn bộ cương khí đem cái bóng xoắn thành mảnh vụn.
Tránh thoát khống chế.
Dùng lực lượng cấm kỵ không thể sử dụng được chiêu thức võ đạo, Lý Quân Thiên chỉ có thể sử dụng cương khí làm chiêu thức, nhưng muốn phá linh vực lại không dễ dàng.
Lý Quân Thiên bùng nổ ra dị tượng của mình.
Sơn Hải Lưu Tinh Vũ – Nhật Nguyệt Cộng Triều Sinh!
Trực tiếp dùng dị tượng thay đổi hoàn cảnh ở trong linh vực, c·ướp đoạt vô số linh khí cho mình dùng, hội tụ thành vô số cương khí, chuẩn bị nhất lực phá vạn pháp.
Quy Khư đứng ở trong dị tượng, gánh vác nhật nguyệt sơn hà, tinh lưu triều hải, tất cả linh khí đập về phía Phùng Tá Chu, một đóa hoa sen đen tuyền nhanh chóng hội tụ đánh đến.
Hủy Diệt Kiếm Liên!
Phùng Tá Chu vung lên Lượng Thiên Thước chém xuống, Lượng Thiên Thước giống như một thanh kiếm chia đôi thiên địa, Hủy Diệt Kiếm Liên vậy mà trực tiếp b·ị c·hém thành hai nửa, nửa bên phải nhanh chóng phai mờ giống như bị tan rã.
Mà nửa hoa sen bên trái lại vẫn có thể duy trì hình dáng đánh đến, vô cùng kỳ quái.
Lý Quân Thiên híp híp mắt, nghĩ một hồi mới hiểu.
“Thanh thước kia có thể chia cắt rất nhiều đồ vật, chia đôi chiêu thức, chia đôi sức mạnh...nhưng có vẻ không có tác dụng gì với ta?”
Lý Quân Thiên xoa xoa cằm, cuối cùng chỉ có thể đi đến kết luận chính là sức mạnh của hắn hiện tại không đạt đến một nửa thực lực ở thời kỳ đỉnh phong, cho nên đã bị chia cắt rồi nhưng không đủ ảnh hưởng đến chuyện gì, không thể biểu thị ra cái gì.
Lại nói Hủy Diệt Kiếm Liên bị chia ra làm hai, chính là chiêu thức này đã đánh ra, trở nên độc lập cho nên mới bị chia cắt.
Cơ chế hoạt động khá phức tạp nhưng không quá nguy hiểm, Lý Quân Thiên cũng không lo sợ. Dù sao sức mạnh của hắn hiện tại chỉ sánh được một phần mấy chục, có chia cắt mấy chục lần thì may ra mới ảnh hưởng đến hắn được.
Về phần cái khả năng đo đạc lại không gian, đánh phía trước mà chém trúng phía sau kia chính là một chút thủ đoạn về không gian thôi, không phải chuyện gì to tát, càng giống như khả năng của linh vực, cụ thể thì Lý Quân Thiên chưa hoàn toàn hiểu rõ nhưng không có tác dụng nhiều lắm. Hắn sẽ không bị một chiêu thức đánh lừa hai lần, cho nên có hiểu rõ hay không cũng không trọng yếu.
...
p/s: Cầu đề cử!!!