Chương 255: Chỉ đâu đánh đó
Lý Quân Thiên kéo lấy Vũ Nhu, ý niệm vừa động liền có lực lượng đại đạo trút xuống, lĩnh vực của Vũ Nhu trong bất giác liền thả ra ngoài, bao trùm ngàn dặm. Lỗ thủng ở trên lĩnh vực cũng cấp tốc bị tu bổ lại. Chớp mắt liền hoàn thành.
Đại Địa Kiếm Kiếm Sinh – Tiên Vương Đạp Thiên Hành!
Áo bào hư ảo phủ lên trên người, vương miện hạ xuống đem Vũ Nhu hóa thành tiên vương, quân lâm thiên hạ, đem thiên địa đạp ở dưới chân mình.
Lý Quân Thiên lạnh nhạt nói bên tai Vũ Nhu.
“Nghênh Phong Kiếm, kiếm tùy phong khởi, kiếm phong vô thanh, duệ phong vô hình, thanh phong vô hình vô biên vô cùng”.
Keng!
Trên bả vai của lão giả bắn ra một luồng hỏa hoa, áo bào bị hất tung lên, tay áo bị cắt thành một dấu vết lộ ra bả vai, dưới bả vai của lão giả là một lớp vảy đen kịt tràn đầy huyền ảo, bên dưới vết rách lộ ra một cái bạch ngấn hết sức mỏng nhạt.
Hử?
Lão giả hơi kinh ngạc nhìn bả vai của mình, áo bào b·ị c·hém rách cũng liền lại trong chớp mắt, mặc dù vậy lão giả vẫn rất tùy ý coi thường nói.
“Tấn công rất bất ngờ, nhưng không đả thương được người khác thì có ích lợi gì đâu?”
Lão giả đúng là không kịp phòng bị đòn t·ấn c·ông của Vũ Nhu, không thấy Vũ Nhu ra tay từ lúc nào, cũng không biết vì sao mình lại trúng chiêu nhưng cũng không quan trọng lắm. Lực lượng nhỏ, cũng không đả thương được hắn cho nên hoàn toàn không có ý nghĩa.
Mà hắn, chỉ cần một đòn tùy ý là có thể đả thương đến Vũ Nhu.
Vũ Nhu lại giống như rơi vào trong trạng thái vong ngã, người khác có thể không nghe hiểu rõ ràng lời nói của Lý Quân Thiên nhưng nàng lại có thể nghe hiểu. Lý Quân Thiên đang giảng giải Kiếm Đạo, lại dẫn dắt Vũ Nhu đốn ngộ mà vận dụng ra.
Vũ Nhu tận lực phối hợp, có thể đạt thành hiệu quả chỉ đâu đánh đó mà thực lực tăng lên thật lớn. Chuyện này cũng phải kể đến tính đặc thù của đại đạo mà Vũ Nhu đang đi.
Nhìn như nàng cũng đi theo Kiếm Đạo, học tập theo Lý Quân Thiên. Thực tế không phải, Vũ Nhu càng giống như thờ phụng Lý Quân Thiên, nàng chỉ tùy hành theo sau, hầu cận ở một bên, cuối cùng muốn vận dụng sức mạnh đều phải “thỉnh thần” mượn đến sức mạnh của Lý Quân Thiên.
Rất kỳ quái, không hoàn toàn giống với Võ Đạo của Lý Quân Thiên nhưng cũng không hoàn toàn nhảy ra ngoài, giống như dựa trên cơ sở để sáng tạo cái mới lại bị Lý Quân Thiên tri phối hoàn toàn.
Lý Quân Thiên giảng giải Kiếm Đạo, Vũ Nhu có thể vừa lâm vào đốn ngộ, vừa có thể sử dụng. Hiện tại, cả hai mới bắt đầu thôi, chưa đạt đến hiệu quả cao nhất.
Lý Quân Thiên tiếp tục giảng giải, cũng không đi đề phòng Đông Hải Vương mà ung dung không vội giảng đạo hóa thành chiêu thức t·ấn c·ông. Đông Hải Vương giống như biết được ý định của Lý Quân Thiên, tràn đầy khinh thường cũng không ra tay, giống như đang nói “để ta xem các ngươi có thể làm nên chuyện gì”.
“Cuồng Phong Kiếm, phong khinh cuồng, bạo lãnh mà cường, tật tấn mà cương, toàn xuyên bất luyện”.
Đông!
Lồng ngực của Đông Hải Vương như gặp phải trong kích, cuồng phong liên miên bất tuyệt chém thẳng xuống, vô biên kiếm ý giống như một cái cưa không ngừng muốn khoan thủng lồng ngực của hắn.
Nhưng Đông Hải Vương chỉ hừ một tiếng, phun mây nhả sương, chỉ cùng một hơi liền đem cuồng phong thổi tắt, cánh tay vỗ vỗ ngực áo giống như phủi bụi, khinh miệt nói.
“Điêu trùng tiểu kỹ”.
Nhưng lão còn không có ý định t·ấn c·ông, Lý Quân Thiên cũng không có ngừng lại, tiếp tục giảng.
“Khai Hi Kiếm, nhật xuất đông phương, tử khí tịch quang minh sinh, vạn vật trưởng, ôn dương thiên trường minh lý vạn vật”.
Lần này Vũ Nhu chém ra một kiếm, một kiếm không nhanh cũng không chậm, mạn mạn nhẹ nhàng, thoải mái như nắng sớm, kiếm ra khỏi vỏ liền diệu chiếu bốn phương nhưng không hề cường liệt, chỉ là một loại nhanh, nhanh thuần túy lại không ác liệt lăng lệ nhưng không mất sắc bén.
Đang!
Kiếm của Vũ Nhu cũng không phải bảo kiếm tuyệt thế gì, một kiếm này chém xuống vậy mà lưỡi kiếm đều cong lại, biến hình không thể khôi phục, trở thành lưỡi kiếm có hình dạng kỳ quái.
Lý Quân Thiên có chút tiếc nuối, không nghĩ đến chỉ chém ra ba kiếm liền khiến cho bội kiếm của Vũ Nhu không gánh chịu được, nhưng lại không quá ngoài ý muốn. Vũ Nhu cũng chưa từng tìm kiếm bảo kiếm tuyệt thế, tuy kiếm của nàng không tệ nhưng gánh vác lực lượng quy tắc cũng lộ ra quá sức. Nếu không phải có lực lượng đại đạo gia trì, thanh kiếm này không chỉ đơn giản là biến hình thôi đâu, đã sớm b·ị đ·ánh tan thành mây khói.
Lại nói thanh kiếm này giống như trải qua Vũ Nhu tỉ mỉ rèn luyện mới có thể mạnh đến mức này, một phần nào đó của nó dung hợp với quy tắc lĩnh vực của Vũ Nhu mới có chất lượng được như vậy, hiện tại bị hủy cũng hơi đáng tiếc.
Lý Quân Thiên cũng không cảm thấy áy náy hay có lỗi, Vũ Nhu vẫn duy trì một chút ý thức cũng không cảm thấy tiếc nuối, nàng lập tức buông kiếm của mình ra, ý niệm vừa động liền có một vệt trường long bay múa trong không trung, bơi lượn ở trong lĩnh vực.
Vệt trường long này toát lên khí tức sắc bén đến vô cùng, giống như một thanh nhuyễn kiếm đang điên cuồng phát ra tiếng ngâm reo. Đây chính là khăn quàng cổ mà Thủy tặng cho Vũ Nhu.
Khăn quàn cổ này có thể tùy ý thu ngắn kéo dài, tối đa có thể dài đến vạn trượng, sắc bén gần như không gì không phá, thậm chí có thể chém rụng quy tắc thiên địa. Vũ Nhu dùng khăn làm kiếm, khăn quàng cổ đan dệt từ lực lượng bản nguyên biến hóa mà ra, hoàn toàn có thể gánh chịu lực lượng đại đạo của Lý Quân Thiên, thậm chí gánh chịu lực lượng càng mạnh hơn.
Có trong tay bảo kiếm không lo, Vũ Nhu tùy ý phát huy, Lý Quân Thiên đồng dạng không còn cố kỵ gì nữa, đại chiêu lập tức đánh ra.
“Chính Dương Kiếm, hạo nhật đương không, đại thiên chí liệt, đại nhiệt chí kiên, chính nghiêm tuyên cổ xuyên kim”.
Vũ Nhu phất tay, khăn quàng cổ hóa thành một đoàn trường hồng phóng qua không trung đâm thẳng về phía Đông Hải Vương. Đông Hải Vương nhìn thấy khăn quàng cổ liền thu hồi vẻ mặt khinh thường, một tay đánh ra ngoài, mây đen che trời lôi điện uốn quanh cùng với cuồng phong vũ bão gào thét.
Tuy chỉ là một thủ đoạn vận dụng long lực thông thường nhưng thanh thế cuồn cuộn bốc lên mấy vạn dặm, giống như trời rung đất chuyển, khí thế vô cùng.
Ầm ầm!
Chính Dương Kiếm mang theo vô tận nhiệt lượng, giống như thái dương đập xuống, đem một mảnh long lực bổ ra, đốt cháy thành cặn bã, lưỡi kiếm trực tiếp chém vào trên bàn tay của Đông Hải Vương. Nhưng lần này Đông Hải Vương vận dụng long lực, chủ động xuất kích tiêu tan lực đạo lại gia tăng phòng ngự, một kiếm hạ xuống cũng không thể phá tan phòng ngự của hắn, chí có thể lưu lại một dấu bạch ngấn.
Vũ Nhu chiêu trước vừa xong, chiêu sau đã đến.
Tà Dương Kiếm!
Khăn quàng cổ trực tiếp hóa thành màu đỏ như máu, bên trong kiếm ý ẩn ẩn mang theo một loại cảm giác tịch diệt, sắc bén tịch diệt, đoạn tuyệt sinh cơ. Một kiếm này trực tiếp nối liền với Chính Dương Kiếm, uy lực giống như cộng dồn lại trực tiếp bạo tăng gấp mấy lần.
Ầm ầm!!!
Hai kiếm trùng điệp đánh vào một chỗ lại giống như lực lượng đại đạo bị thúc ép đến cực hạn, thậm chí đại đạo trên người của Lý Quân Thiên không tự chủ bị dẫn dắt lay chuyển ra một xíu vết nứt để tiếp thêm lực lượng cho hai kiếm vừa rồi, trực tiếp khiến cho sắc mặt của Đông Hải Vương đại biến.
Đại lượng long lực truyền đến trên tay, vảy giáp trên người đồng loạt toát ra hắc quang cuối cùng ngưng tụ về lòng bàn tay, kích thíc một cái vảy giáp xuất hiện ở trong lòng bàn tay sau đó mở rộng ra, giống như ngưng tụ một tấm thuẫn.
Lần này tấm thuẫn trực tiếp b·ị đ·ánh xuyên qua, Tà Dương Kiếm giống như ánh trời chiều cô tịch nghiêng chiếu xuống, dập tắt đi sinh cơ ẩn chứa bên trong long lực, chém thẳng vào lòng bàn tay của Đông Hải Vương.
Phốc!
Máu tươi bị đốt cạn không có một giọt nào hiện ra ngoài, chỉ để lại một vết cháy đen trên lòng bàn tay, sâu đến tận xương. Quả nhiên thể phách cường hãn đến cực hạn, khăn quàng có thể chém rụng quy tắc lại chỉ có thể phá chút da thịt, không thể chém đến xương cốt.
Mà không hiểu thấu, long tộc đến từ Long Đình đều thích dùng tay đỡ kiếm, cuối cùng lưu lại đồng dạng v·ết t·hương. Mà sau khi bị đả thương, đều vô cùng tức giận, giống như bị một con kiến cắn b·ị t·hương là chuyện vô cùng mất mặt, điên cuồng gào thét.
Đông Hải Vương tất nhiên sẽ không gầm thét trong bất lực, chỉ là giận đến tím mặt, cũng không có tâm tình trêu đùa Vũ Nhu nữa, lập tức xuất thủ đánh ra một đòn về phía Vũ Nhu. Đồng dạng cuồng phong vũ bão, thiên hạ vân, vân hạ lôi, lôi hạ phong, phong hạ vũ, giống như một mảnh dị tượng, trực tiếp xé toạch lĩnh vực của Vũ Nhu đánh đến.
Vũ Nhu bước ra một bước, Tiên Vương Đạp Thiên Hành để nàng bước ra khí thế vô song, có một loại cảm giác bễ nghễ thiên hạ, đối mặt với đầy trời giông bão vẫn trấn định tự nhiên, giống như một chân có thể đạp diệt phong vân, bình định hết thảy.
Vũ Nhu kẹp ngón tay làm kiếm, điều chỉnh lấy khăn quàng cổ, bên tai vẫn nghe đến Lý Quân Thiên giảng đạo, chiêu thức biến ảo thành bộ dáng mà Lý Quân Thiên truyền cho.
Dạ Vô Thanh!
Đêm tối hàng lâm, thế không thể đỡ, đêm tịch mịch vô thanh cũng vô hình, không thể trông thấy liền là vô hình. Bóng đêm hàng lâm chỉ phút chốc liền rút đi, giống như chỉ chớp mắt một cái, nhanh đến cực hạn, lại bao trùm đến cực hạn, chuyên bao trùm đối thủ có tốc độ nhanh chóng.
Nhưng một chiêu này bị Vũ Nhu sử dụng làm cường công, trực tiếp để bóng đêm hàng lâm lĩnh vực của mình, bóng đêm rút đi, trời yên biển lặng. Cuồng phong vũ bão tiêu tán trong vô hình, long lực trực tiếp b·ị đ·ánh nát thành mảnh nhỏ không thể tứ ngược.
Mà lớp phòng ngự quanh người Đông Hải Vương giống như hứng chịu vô số kiếm khí quét qua, toàn bộ hộ tráo đều bị mài nát, đánh thủng trăm nghìn lỗ giống như tổ ong. Đáng tiếc, lần này không thể phá hủy phòng ngự của Đông Hải Vương.
Nhưng cũng kích phát ra toàn bộ nộ khí của hắn, sắc mặt của Đông Hải Vương đã từ tím chuyển sang đen, lật tay một cái trực tiếp đem Ngao Liệt ném ở một bên, khí thế hung hăng lao đến muốn cho Vũ Nhu một quyền.
Vũ Nhu không gấp không sợ, hai tay đồng loạt đánh ra, tay trái năm sơn phong tay phải nắm đại hà, sơn hà tề tụ có nhu có cương, sắc bén mà liên miên bất tuyệt.
Sơn Hà Vẫn!
Hai đầu khăn quàng cổ, một núi một sông, xoắn vào với nhau, tả phong hữu đột chém về Đông Hải Vương. Đông Hải Vương nửa đường đấm ra một quyền, một quyền mang theo long uy cuồn cuộn, long ngâm như sấm vọng khắp thiên địa.
Ầm ầm!
Sơn phong đổ sập, giang hà khuấy đảo trực tiếp bốc hơi, thiên địa bị quét ngang, lĩnh vực trực tiếp nổ ra một cái lỗ thủng. Quyền pháp không ngừng, lực lượng lập tức đập đến trên người Vũ Nhu.
Vũ Nhu kỳ thật tránh không nổi, lại thêm lực lượng vô biên vô cùng khóa chặt không gian, thậm chí rung động lực lượng quy tắc, cho nên Vũ Nhu không thể tránh thoát được.
Lý Quân Thiên luôn chú ý đến tình huống chiến cuộc, lập tức xuất hiện ở trước mặt Vũ Nhu, Quy Khư chém xuống, trực tiếp đánh lui Đông Hải Vương. Đứng ở trên mặt lực lượng, Lý Quân Thiên không thua kém đối phương, nhưng Quy Khư quá mức sắc bén khiến cho Đông Hải Vương không thể không lui lại, hình thành tình cảnh Đông Hải Vương bị Lý Quân Thiên đánh lùi.
...
p/s: Cầu đề cử!!!