Chương 252: Đông Hải Thần Hoàng
Tướng quân không đầu, chỉ có một bộ trọng giáp, đầu đội mũ giáp bị ôm ở trong tay phải, khí tức trên người khủng bố mà kỳ quái, giống như n·gười c·hết sống lại hoặc là người cận kề c·ái c·hết không xa, chỉ còn treo một hơi.
Vô cùng kỳ quái, kỳ quái đến dị dạng.
Tất nhiên đám “linh” này vốn cũng không được bình thường, thể hiện ra bộ dáng dị dạng cũng chẳng có gì lạ. Nhưng đây là lần thứ hai mà Lý Quân Thiên gặp được “linh” có thể chủ động câu thông.
Hơn nữa giao tiếp còn vô cùng trôi chảy, không giống như Cảo Nương lúc trước, giao tiếp không quá thuận lợi, không phải dạng chủ động như vị “tướng quân” này.
Hơn nữa vị tướng quân này có một chút tôn trọng nhưng nhiều hơn là khách khí chứ không có bao nhiêu cung kính, không phải người mà đối phương hiệu trung. A Cửu gật đầu, hỏi.
“Tướng quân là?”
Đối phương không hề mở miệng, tiếng nói giống như phát ra từ trong bụng, âm vang vững vàng, kiến quyết nghiêm nghị.
“Bản tướng họ Đoàn, không biết điện hạ dẫn người đến nơi này có chuyện gì phải làm?”
A Cửu hơi ngượng ngùng, cũng không thể nói nàng đi đến nơi này là để đ·ánh c·hết đối phương đúng không? A Cửu liếc liếc Lý Quân Thiên xem hắn định nói như thế nào. Lý Quân Thiên hơi nghi hoặc nhìn tướng quân không đầu, không biết vì sao hắn lại cảm thấy đối phương không giống “linh” mà hắn đã gặp.
Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ nói.
“Đoàn tướng quân? Tình trạng hiện tại của ngươi thế nào?”
Nói xong Lý Quân Thiên liền có thể cảm nhận được “ánh mắt” nhìn chăm chú đến từ đối phương, giống như đối phương đang đánh giá sâu sắc về Lý Quân Thiên. Tất nhiên sẽ không dò xét ra cái gì, bị người nhìn chằm chằm không phải cảm giác thoải mái, tướng quân không đầu nói.
“Ngươi là ai?”
Lý Quân Thiên híp híp mắt nói.
“Đi ngang qua, tò mò tình trạng của ngươi”.
Đoàn tướng quân cũng không biểu thị cái gì, đánh giá tổng thể bốn người, không biết là suy nghĩ cái gì liền thoải mái ngồi xuống, vừa ngồi, trước mặt liền hiện ra một cái bàn thấp.
Bàn có một cái ấm tích pha trà ngọt cùng mấy cái chén sứ lớn, không quá tao nhã mà có mấy phần phong cách riêng biệt, hết sức phóng khoáng thoải mái, bình dị gần gũi.
Lý Quân Thiên không khách khí ngồi xuống, tự mình rót lấy trà cho mình, dù sao tướng quân không đầu không rót trà, hắn đem đầu lâu đặt lên bàn, tự mình nâng cốc cho đầu lâu của mình uống một ngụm lớn, mới nói.
“Ngươi không phải Thái Phó?”
Lý Quân Thiên lắc đầu, lạnh nhạt nói.
“Ta chỉ là người qua đường”.
“Vậy ngươi mạnh hơi quá đáng”.
Tướng quân không đầu hơi nghiêm nghị nói, giống như cảm khái nhưng rất nghiêm túc, nghe thấy không phải châm chọc. Nói xong hắn mới nhìn về phía A Cửu đã ngồi xuống nói.
“Thời gian trước có Thánh Chỉ ban xuống, nhưng hẳn không phải do điện hạ ban bố”.
A Cửu gật đầu, nàng dùng lực lượng thiên mệnh giấu đồ, lúc này lấy ra vương miện phong vương đặt lên bàn.
“Là cái này, không phải ta làm ra”.
Tướng quân không đầu “nhìn” vương miện, giống như sửng sốt một hồi mới phản ứng lại.
“Cho nên ngươi là Võ Vương?”
Lý Quân Thiên lắc đầu, lạnh nhạt nói.
“Ta không tiếp chỉ”.
Tướng quân không đầu bật cười, tiếng cười phát ra từ lồng ngực cực kỳ sảng khoái. Một hồi mới bắt đầu nói.
“Ngươi không tiếp nhận phong vương nhưng chắc hẳn phải biết Vương tước đại biểu cho cái gì, đất phong đại biểu cho cái gì. Tình trạng của ta đại loại cũng giống như vậy”.
Lý Quân Thiên vừa nghe liền hiểu, vừa hiểu liền suy rộng ra, liền hỏi.
“Phong vương là cho người sống. Còn ngươi c·hết đi, phong cái gì?”
Không sai, Lý Quân Thiên đoán chừng tướng quân không đầu này chính là người sau khi c·hết được Thiên Mệnh Đại Đế phong thưởng cái gì. Nghe lời nói của không đầu tướng quân chính là ý tứ này mà.
Tướng quân không đầu nói.
“Sinh linh trong thiên địa c·hết đi có cơ duyên “linh hóa” “linh hóa” xong cực kỳ khó có thể duy trì lý trí, đại bộ phận đều ở trong trạng thái hỗn độn cùng điên cuồng. Đại Đế có thể vận dụng quyền hành “phong thần” cho “linh” có thể hỗ trợ củng cố lý trí, cũng đảm nhiệm quyền hành một phần thổ địa, chỉ là quyền hành sự vụ không quá giống nhau. Phong thần xong có lực áp chế cực mạnh với “linh” trong phạm vi quản hạt của mình”.
Quản chế linh?
Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ mới hiểu chuyện này là như thế nào. Bất quá là dùng độc trị độc, dùng linh trị linh thôi, không phải cái gì ghê gớm. Tất nhiên lý luận hạch tâm là chuyện đơn giản như vậy, thao tác thực tế lại không đơn giản, điều kiện cực kỳ hà khắc, không dễ làm được.
Làm thế nào để n·gười c·hết có thể linh hóa, lại có thể hợp tình hợp lý vận dụng lực lượng thiên mệnh để “phong thần” lại phải tìm trở về đến đúng thời cơ, đúng địa điểm mới được.
Cho nên xưa nay không có nhiều người được “phong thần” điều kiện “phong thần” hà khắc hơn “phong vương” rất nhiều. Dù sao n·gười c·hết quy về thiên địa, cũng không phải ai cũng có cơ duyên linh hóa.
“Cho nên ngươi là ‘thần’ gì”?
Lý Quân Thiên cuối cùng biết được cảm giác rõ ràng là “linh” rất mạnh nhưng không giống những “linh” mà hắn đã gặp trước kia. Chắc hẳn cỗ lực lượng này chính là đến từ “phong thần” mới để cho tướng quân không đầu duy trì được lý trí.
Mà Vũ Nhu mượn đến lực lượng đại đạo trong lúc vô hình kinh động đến hắn, khiến cho hắn tỉnh lại, sau đó cảm nhận được khí tức của A Cửu liền chạy ra ngoài gặp mặt.
Lại nói tướng quân không đầu không biết được vị Đại Đế nào “phong thần” tất nhiên vẫn hiệu trung với Thần Triều, khách khí với A Cửu là tất nhiên, nhưng không trung với A Cửu, cũng không cần cung kính, càng không sợ hãi hay nịnh bợ gì.
Dò xét nãy giờ Lý Quân Thiên ẩn ẩn đoán được, dưới sự can thiệp của lực lượng thiên mệnh cùng với nghi thức “phong thần” lại thêm thời gian dài dằng dặc, tướng quân không đầu đã không giống với “linh” thông thường, hắn có mối liên hệ rất chặt với Thần Triều. Nếu A Cửu vô duyên vô cớ thu hồi phong vị của hắn hẳn sẽ gây nên Thần Triều phản phệ, phản phệ này sẽ ảnh hưởng đến lực lượng thiên mệnh tác động đến trên người A Cửu.
Hai bên dây dưa hết sức phức tạp, nhưng Lý Quân Thiên cho rằng không đáng phải như thế, để A Cửu tăng lên sức mạnh thì luyện hóa “linh” hoang dã là được rồi. Lại nói cái trò “phong thần” này còn rất thú vị, có mấy phần giống với Thần Lộ của Thiên Linh Đại Lục nhưng vẫn có khác biệt khá nhiều, coi như một phen gia tăng kiến thức với Lý Quân Thiên, cho nên hắn mới bắt đầu trò chuyện tiêu khiển.
Thậm chí Lý Quân Thiên nghĩ tương lai để Thủy đi qua bên này nói chuyện thử xem, biết đâu nàng ta lại hoàn thiện thêm Thần Lộ nào đó.
Tướng quân không đầu không biết là bao nhiêu năm không nói chuyện với người hay là có nguyên nhân nào khác, trò truyện bắt đầu thuận miệng, Lý Quân Thiên hỏi hắn liền trả lời.
“Đoàn mỗ năm đó theo hầu Kiến Gia Đại Đế, về sau được ngài sắc phong Đông Hải Thần Hoàng, có quyền hành tuần trấn Đông Hải”.
A Cửu mờ mịt, nàng thật sự không nhớ rõ Kiến Gia Đại Đế là vị nào, có thể thời gian trôi qua rất lâu rồi. Dù sao năm vạn năm lịch sử của Thần Triều đã đi ra không biết bao nhiêu Đại Đế, không phải những người có công tích cực kỳ khác người thì nàng đúng là không nhớ nổi, dù sao tuổi tác của nàng đúng là không lớn lắm.
Lý Quân Thiên càng không cần phải nói, hắn hứng thú với sức mạnh thiên mệnh chứ không hứng thú với những người đã mất, cho nên không có khả năng đi tìm hiểu kỹ càng, chưa từng nghe qua vị Kiến Gia Đại Đế này.
Nhưng không quan trọng lắm, Lý Quân Thiên hỏi.
“Nơi này cũng không giáp biển, tại sao lại là Đông Hải Thần Hoàng, danh hiệu có thể dùng tùy ý sao?”
Tướng quân không đầu cười lớn nói.
“Năm xưa Hồng Châu mới là châu phủ tiếp giáp Đông Hải, ta cùng Long Đình đánh nửa đời. Nói đến còn ăn không ít thịt rồng đây. Về sau Quảng Châu phi thăng lên, ta lại cùng Long Đình v·a c·hạm mấy trăm năm mới lâm vào trong ngủ say”.
Lý Quân Thiên: “...”
Là hung nhân. Bất cứ động vật nào, một khi mở ra linh trí liền có một chút không giống nhau lắm..ừm chính là trên tâm lý có một chút vấn đề, cho nên thường sẽ không có người lựa chọn ăn “đối thủ”.
Nhưng không phải không ăn được, chỉ cần có thể nuốt trôi...
Khục!
Lý Quân Thiên cảm thấy ý nghĩ của mình hơi lệch ra, vội vàng ho khan một tiếng lấy lại tinh thần.
...
p/s: Cầu đề cử!!!