Chương 251:
“Ở chỗ này sao?”
Bay được một khoảng thời gian, A Cửu liền nói ở phía trước có tung tích của quỷ dị, đám người liền hạ kiếm xuống đi xem. Lần này là một thôn xóm nằm sâu trong rừng núi.
Ngày mùa vừa qua, rơm rạ còn phủ đầy đường thôn, chồng chất lên một ụ rơm cực lớn. Rơm phơi còn chưa khô vàng, vẫn ngậm một chút nước mềm mại mà bốc lên hơi ấm vào buổi sáng sớm.
A Cửu nhìn quanh một lượt, không chắc chắn nói.
“Lúc trước ta có thể cảm nhận rõ ràng, nhưng hiện tại không thấy được khí tức quỷ dị”.
Lý Quân Thiên gật đầu, không khí nơi này thật sự hết sức bình tĩnh không thấy có cảm giác kỳ quái gì, giống như một thôn xóm thông thường. Bởi vì vừa thu hoạch xong, người trong xóm cũng không có nhiều việc làm, chủ yếu là phơi số thóc thu hoạch được nhưng bởi vì thời gian còn sớm cho nên bên ngoài không có bao nhiêu người.
Bốn người Lý Quân Thiên đi vào trong thôn xóm lập tức gây nên những người trong thôn xóm chú ý. Bốn vị mỹ nữ, ăn mặc không rõ loại gấm vóc gì nhưng chất lượng tinh lương, không phải những người trong thôn xóm có thể so sánh với được.
Cho nên ai cũng cảm thấy các nàng là người có thân phận, là người không tầm thường, mấy người rụt rè cũng không dám đi lên chào hỏi. Lý Quân Thiên hỏi Vũ Nhu.
“Có thể cảm ứng được cái gì không?”
Vũ Nhu đột phá đến Đạo Thiên Cảnh, đối với lực lượng quy tắc cũng rất n·hạy c·ảm, có thể cảm ứng được cái gì. Vũ Nhu nghe đến lập tức bung ra lĩnh vực của mình.
Đại Địa Kiếm Kiếm Sinh – Tiên Vương Đạp Thiên Hành.
Vô biên kiếm ý từ trong đại địa đâm chồi nảy mầm giống như vô số kiếm ý mọc ra từ trong lòng đất, cuối cùng lại hiện ra cảnh tượng kiếm cắm đầy đất, kiếm ý trùng thiên vô biên.
Tất nhiên Vũ Nhu không muốn thương tổn đến người khác cho nên kiếm ý cũng chỉ hơi hiện ra, không tổn thương bất cứ ai, hình tượng giống như ảo ảnh chứ không phải vật thật.
Vạn vạn kiếm giống như hoa nở trải rộng ra, chớp mắt bao phủ trăm dặm giống như cải thiên hoán địa, vật chuyển sao rời.
“Không có!”
Vũ Nhu lẩm nhẩm, hơi lo lắng nhìn về phía Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên lại giống như đã nhận ra gì đó, ngay lập tức lắc đầu nói.
“Không phải, có thứ gì đó tồn tại nhưng không ở nơi này”.
Nói xong ý niệm vừa động, áo choàng đen phủ trên người Vũ Nhu giống như đạt được lực lượng nào đó gia trì, trong chớp mắt lực lượng của nàng tăng lên thật nhiều, vạn vạn thanh kiếm giống như sống lại, toát ra vô số khí tức, muôn hình vạn trạng, sắc bén làm người kinh thán.
Vũ Nhu lập tức cảm thấy lực lượng khổng lồ tràn vào trong người mình, lại giống như đem hắn thổi căng lên, nâng cao lên một cấp bậc. Mà cũng bởi vì có cảm giác được nâng cao lên, Vũ Nhu giống như có thể cảm ứng được cái gì, ánh mắt nhìn đến cái gì.
Sắc mặt của nàng càng lúc càng ngưng trọng, giống như mơ hồ cảm thấy cái gì lại không thể cảm ứng được rõ ràng, ngưng trọng bên trong lại pha lẫn mơ hồ.
“Vô lễ!”
Đột ngột một tiếng sấm vang, không biết từ nơi sâu xa nào truyền đến trực tiếp oanh tạc trong lỗ tai của Vũ Nhu, vạn kiếm trên mặt đất giống như đồng loạt bị gõ vang một cái, vô biên kiếm ý trong chớp mắt đứt gãy.
Vũ Nhu hơi trừng đôi mắt giống như cực kỳ đau đớn, sắc mặt ngưng lại muốn phun ra một ngụm máu nhưng cũng không phun ra ngoài, thân thể trấn áp xuống chấn động từ tiếng quát kia.
Nhưng cũng chỉ có một mình Vũ Nhu nghe đến tiếng quát kia, cũng chỉ có một mình nàng bị ảnh hưởng, nhưng Lý Quân Thiên giống như có cộng minh cùng với Vũ Nhu, cảm nhận được một cỗ rung động đến từ đại đạo, rất nhỏ, gần như không lay chuyển được một chút nào.
Tựa như gió nhẹ khẽ vuốt ve một cái, không đau không ngứa, chỉ có cảm giác cực kỳ nhỏ bé.
Lý Quân Thiên nhìn Vũ Nhu một cái, cương khí đi qua Thần Sinh Kiếm biến đổi thành cương khí hành mộc đánh vào trên người Vũ Nhu đồng thời thông qua lĩnh vực của Vũ Nhu tạo thành liên hệ đưa ra một chút lực lượng của mình ở trong thiên địa.
Là lực lượng đại đạo ở trong thiên địa, hơn nữa còn là Kiếm Đạo của Lý Quân Thiên. Cũng không biết bởi vì Thương Võ Đại Lục ảnh hưởng đến toàn bộ Thế Giới Cửu Châu hay là bởi vì Quảng Châu tiếp giáp với Thương Võ Đại Lục cho nên có thể điều động lực lượng đại đạo tương đối lớn, trực tiếp tiếp tế đến cho Vũ Nhu.
Đây không phải Lý Quân Thiên vận dụng lực lượng đại đạo mà là hắn thông qua “quyền hành” cho phép lực lượng đại đạo tiếp sức cho Vũ Nhu, đồng thời còn phê duyệt tăng thêm số lượng lực lượng.
Nguồn gốc từ lực lượng này là đại đạo trong thiên địa của Thương Võ Đại Lục, không phải đến từ Lý Quân Thiên, không thể ảnh hưởng quá nhiều, giống như vừa rồi có lực lượng đại đạo phản hồi trở về, nhỏ bé giống như gió nhẹ vuốt qua người.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Quân Thiên thông qua đại đạo phản hồi có thể biết được Vũ Nhu bị tập kích nhưng cụ thể bị tập kích như thế nào, ai tập kích lại dùng lực lượng gì tập kích thì hắn không biết được.
Cho nên mới lên tiếng hỏi thăm. Vũ Nhu hòa hoãn lại, lĩnh vực bị tổn hại một chút phải thu hồi về, trấn tĩnh lại tinh thần cùng thân thể, Lý Quân Thiên nói.
“Không biết phía đối diện là ai, một tiếng quát liền làm ra động tĩnh như vậy”.
“Có thể biết đối phương giấu ở chỗ nào không?”
Vũ Nhu lắc đầu, thật sự không biết đối phương ở đâu nhưng giống như không cùng một tầng không gian, đối phương giống như giấu ở sâu trong không gian nào đó, Vũ Nhu phải mượn lực lượng đại đạo mới có thể cảm ứng đến.
Mặc dù Đạo Thiên Cảnh đã đạt đến Chân Ý Hợp Đạo, nhưng chỉ là bước đầu tiên, lực lượng đại đạo của Vũ Nhu cực kỳ nhỏ bé, cũng không thể vận dụng tỉ mỉ cho nên không đưa đến được tác dụng gì.
Lý Quân Thiên nghe kỹ càng, suy tính một chút nói.
“Đối phương hẳn là vận dụng lực lượng quy tắc, mạnh hơn ngươi nhưng khoảng cách chứng đạo cũng không gần, nếu không lực lượng đại đạo sẽ không phản hồi nhỏ bé như vậy”.
Vũ Nhu gật đầu, trong lòng lại hơi uể oải. Một tiếng quát làm nàng b·ị t·hương nhưng trong lời nói của Lý Quân Thiên vẫn tỏ ra rất yếu ớt, khoảng cách của nàng với Lý Quân Thiên vẫn cách xa đến khó mà chạm đến nổi.
Lại nói chứng đạo tương đương với đăng cơ kế thừa đế vị, hợp đạo bước vào Võ Thiên Cảnh tương ứng với Thiên Mệnh Đại Đế, là cảnh giới sức mạnh cao nhất của thế giới này.
Cho nên suy đoán của Lý Quân Thiên rất hợp lý, không tìm ra điểm nào không phù hợp. Lý Quân Thiên cũng thấy nắm chắc được liền gọi A Cửu lên đến.
Lực lượng thiên mệnh của A Cửu không nhiều nhưng chất lượng là cao cấp nhất, có thể sánh với lực lượng đại đạo, lại còn tự nhiên mà áp chế lực lượng quỷ dị. Lý Quân Thiên muốn để nàng kích phát lực lượng đại đạo trong kiếm Quy Khư đem con quỷ dị kia đánh ra đến.
Nhưng Lý Quân Thiên còn chưa lấy kiếm ra liền nghe thấy tiếng lộc cộc từ xa vọng đến, rõ ràng là tiếng vó ngựa vô cùng vững vàng, mỗi chân đạp xuống đều trầm ổn hữu lực, hiển nhiên là ngựa tốt chốn sa trường.
Tiếng ngựa không nhanh không chậm, có mấy phần thong dong lại lộ ra nghiêm cẩn đồng thời theo tiếng vó ngựa càng lúc càng rõ ràng, mỗi bước chân đạp xuống lại giống như gõ vào trong lòng người, âm vang trọng trọng.
Kèm theo tiếng vó ngựa đến gần là một loại cảm giác áp bách nặng nề cùng một loại khí tức túc sát dày đặc. Xen lẫn ở trong sát ý không phải là một loại chiến ý giống như binh tướng thông thường mà là một loại mục nát, một loại t·ử v·ong hiển hiện khiến cho sinh cơ mục nát, vô cùng kỳ quái.
Nó giống như một đội binh lính vô cùng mạnh mẽ nhưng không phải loại binh lính ra chiến trường, chiến ý dào dạt mà là một đội binh đ·ã c·hết trận, chiến ý tan hết mà c·hết trận rồi sống dậy.
Lý Quân Thiên xoay người nhìn lại, chỉ thấy thôn xóm thông thường kia vào lúc này giống như dần dần bị một mảnh chiến trường bao phủ xuống, tựa như một tờ giấy nhúng xuống nước đang chậm rãi bị xâm lấn thẩm thấu.
Khung cảnh xâm lấn thôn xóm là một mảnh chiến trường, một mảnh chiến trường đã đánh xong, đã quét dọn xong, chỉ còn khí tức tiêu điều còn đọng lại cùng một chút máu thấm vào trong đất không thể thu dọn được.
Mà có một người, một ngựa đang đạp vào trên chiến trường, từ trong chiến trường đi ra bên ngoài, mỗi một bước vó ngựa đạp xuống, chiến trường liền mở rộng ra, dẫn đầu chiến trường xâm chiếm thôn xóm.
Nhìn đi nhìn lại, càng giống như người này đi từ trong không gian xa xôi đi đến, giống như từng bước một hạ xuống từng tầng không gian chứ không phải đang đi đến.
Hình ảnh có thể xem hiểu nhưng rất khó miêu tả, giống như đi từ trong ra ngoài, đi từ trên xuống dưới, giống như đi từ xa đến gần, nhưng rõ ràng một người một ngựa kia cũng không đi đến gần mình, khoảng cách xa xôi không giống như tầm mắt nhìn thấy.
Cho đến cuối cùng, toàn bộ chiến trường mở rộng đến bao phủ bốn người Lý Quân Thiên, bấy giờ mới có cảm giác như người kia đi đến rất gần, gần ngay trước mắt Lý Quân Thiên.
Hoặc nói, lúc này bọn họ mới ở vào cùng một tầng không gian, có thể tiến đến gặp nhau.
Người này ngừng ở cách Lý Quân Thiên chừng ba mươi mét liền xuống ngựa, người hơi cúi xuống, âm thanh hùng hậu uy nghiêm nói.
“Tham kiến Điện hạ”.
Giống như một vị tướng quân từ sa trường trở về gặp mặt quân vương ra đón, nhưng nếu như không phải tay trái của hắn dắt cương ngựa, tay phải..cầm đầu của mình thì tình cảnh đã không trở nên quỷ dị.
Không sai, tay phải thông thường là bỏ xuống mũ giáp gặp quân chủ nhưng đối phương cầm không phải mũ giáp mà là một cái đầu, đầu của chính hắn. Bởi vì bên trên trọng giáp..chỉ có một cái cổ cụt ngủn.
...
p/s: Cầu đề cử!!!