Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 250: Thánh chỉ




Chương 250: Thánh chỉ

Vũ Nhu xuất quan, nàng đã đột phá đến Đạo Thiên Cảnh nhất trọng, chưởng khống một thành quy tắc.

Lý Quân Thiên cảm thấy rất kỳ quái, Vũ Nhu vận dụng lực lượng quy tắc vậy mà có thể lay động mượn đến một chút lực lượng đại đạo của Lý Quân Thiên. Việc mượn đi này vô cùng tự nhiên, không cần Lý Quân Thiên đồng ý cũng có thể lấy được. Nhưng nếu như Lý Quân Thiên cố ý phong tỏa, vậy thì cỗ lực lượng này sẽ bị khóa lại, không thể vận dụng quy tắc kiếm đạo.

Việc này cũng không ảnh hưởng gì đến Lý Quân Thiên, sẽ k·hông k·ích động v·ết t·hương của hắn, cũng sẽ không tiêu hao lực lượng của hắn, giống như lực lượng được rút ra đến từ trong thiên địa.

Vũ Nhu vui vẻ xuất quan, Lý Quân Thiên cũng không bất ngờ, cảm ứng một chút liền để sang một bên. Vũ Nhu đi tìm một bình rượu đào, ở trong Ma Hê Thủ La Thiên uống rượu đào cảm thấy rât ngon cho nên Vũ Nhu cũng cất đặc mấy bình, lúc này liền lấy ra giải khát.

Vũ Nhu bế quan đã có một khoảng thời gian ngắn, không nắm rõ tình thế hiện tại cho nên vừa nhấm nháp rượu đào vừa duyệt đọc tình báo. Người của Thiên Môn Đạo đã đi vào trong Quảng Châu, có không ít tình báo mới truyền về để cho Vũ Nhu đọc đến say sưa ngon lành.

Nửa ngày sau, Vũ Nhu buông xuống tình báo thở dài vuốt vuốt mi tâm. Thế giới càng lúc càng lớn, nhân thủ lại lộ ra không đủ để dùng. Cho dù mỗi một thành viên lãnh đạo một cỗ thế lực cũng không đủ bao trùm cả thần triều được, không đạt đến hiệu quả cao nhất.

Vũ Nhu không khỏi nảy lên suy nghĩ về kế hoạch phát triển hệ thống tình báo của Thiên Môn Đạo. Lý Quân Thiên thấy Vũ Nhu mặt ủ mày chau liền hỏi.

“Có gì không thuận lợi sao?”

Lý Quân Thiên hiển nhiên hỏi về việc tu luyện, sợ Vũ Nhu tu luyện không thuận lợi, lĩnh ngộ quy tắc không suôn sẻ. Nhưng Vũ Nhu hiển nhiên không có vấn đề về việc tu luyện, nàng còn tưởng Lý Quân Thiên hỏi cái gì về Đại Việt Thần Triều, Vũ Nhu ngẫm nghĩ kỹ càng nói.

“Luật pháp ở nơi này có vẻ...quá nghiêm khắc”.

“Hử?”

Lý Quân Thiên ngồi thẳng người dậy, nghi hoặc nhìn Vũ Nhu, không biết tại sao Vũ Nhu lại nói như vậy. Lý Quân Thiên kỳ thực không quan tâm Đại Việt Thần Triều cho lắm, binh tới tướng đỡ nước đến đất chặn thôi.



Ngoại trừ tam thái hơi có năng lực, Thiên Mệnh Đại Đế hơi thần bí ra thì Lý Quân Thiên chỉ quan tâm đến quỷ dị cùng ngự linh đại đạo thôi, những chuyện khác hắn không biết cũng không để tâm lắm.

Gần đây dính líu một chút đến hung thú cũng là có nguyên nhân chứ Lý Quân Thiên không tận lực đi tìm hiểu mấy chuyện này. Nghe đến lời nói của Vũ Nhu giống như phát hiện ra điều gì đó quái lạ.

“Rất nghiêm khắc, ă·n t·rộm bị phạt đánh mười gậy, trộm đồ vật có giá trị lớn đánh năm mươi gậy cho đến tử hình. Giết người tử hình, t·rốn t·huế tử hình, không đăng ký hộ tịch đánh mười gậy, tự ý đi khỏi nơi cư trú đánh ba mươi gậy nhốt một tháng... Các luật lệ vô cùng hà khắc, hơn nữa đội chấp pháp cũng phi thường mạnh mẽ, nghiêm cẩn nghiêm minh khó mà chống lại”.

Lý Quân Thiên nghiêng đầu nhìn A Cửu đang đuổi bắt bướm ở bên kia, bướm là được tạo ra từ lực lượng mộng ảo để cho A Cửu vui chơi một chút. Lý Quân Thiên hỏi.

“Luật lệ của Thần Triều này vẫn luôn nghiêm khắc như thế này à?”

A Cửu bắt lấy mấy con bướm vàng, dùng lực lượng vô hình giới hạn nó ở trong lòng bàn tay khiến nó không thể bay ra ngoài được mới quay người nhìn về Lý Quân Thiên.

“Đúng vậy á, từ lúc ta sinh ra đã nghe qua luật pháp của Thần Triều là như vậy. Nhưng ta nghe nói cách đây hơn nghìn năm không phải như thế, luật pháp cởi mở hơn rất nhiều, xử phạt không nghiêm trọng như thế”.

“Nghìn năm trước bắt đầu thay đổi?”

Lý Quân Thiên lẩm nhẩm, hắn lại không thèm để tâm đến nữa, dù sao cũng không hề liên quan gì đến hắn.

Không khí trong phút chốc lại trở nên tẻ ngắt, mỗi người làm một chuyện, thong dong nhàn dỗi không có việc gì để làm. Quá trình chữa thương nhàm chán, nhìn như chỉ có thể nằm ngủ mà không thể nghĩ ngợi thêm gì, không làm được thêm chuyện thú vị gì.

Những tưởng sẽ được yên lặng một thời gian, Lý Quân Thiên đột nhiên trông thấy được một luồng kim quang sáng chói truyền khắp bốn phương. Kim quang huy hoàng mang theo đại thế cuồn cuộn chiếu rọi thiên địa, khiến cho vạn vật có một loại bản năng muốn quỳ xuống thần phục.

“Thánh chỉ?”



A Cửu lẩm nhẩm, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Kim quang giống như mặt trời, quang mang chậm rãi rút đi giống như sắt thép nóng đỏ đang chậm rãi nguội xuống, để lộ ra từng con chữ ngay ngắn rõ ràng.

Mỗi một con chữ thanh đậm rõ ràng giống như sơn thủy vuông vức lại mang theo đại thế bàng bạc, đẹp đẽ mà mạnh mẽ.

Phong Vương Thánh Chỉ.

Không sai, thánh chỉ Phong Vương cho Lý Quân Thiên, phong địa vực hạ giới làm Võ Châu, phong Lý Quân Thiên làm Võ Vương. Tất nhiên trên thánh chỉ không viết tên Lý Quân Thiên, bọn hắn không biết tên Lý Quân Thiên, nhưng thông qua thánh chỉ bọn hắn có thể chỉ định Võ Vương.

Thánh chỉ treo cao trên bầu trời giống như mây vàng viết vào trời xanh, chói lọi trường tồn in ấn vào trong thiên địa, sau đó mới chậm rãi mờ nhạt đi.

Từ trong thiên địa có một cỗ lực lượng nào đó buông xuống, vượt qua vô biên khoảng cách bao phủ đến trên người Lý Quân Thiên, lực lượng này vô cùng nhu hòa không có một chút địch ý nào.

Lý Quân Thiên muốn nhìn xem lực lượng này muốn làm cái gì cho nên không phản kháng, nhưng một vầng hào quang sáng choi nhu hòa hạ xuống. Nhìn kỹ lại, nó giống như một cái vương miện đẹp đẽ muốn đội lên đầu Lý Quân Thiên.

Không hiểu bởi vì nhan sắc hay là kiểu dáng, Lý Quân Thiên lập tức liên tưởng đến vòng kim cô hay thứ gì đại loại như thế.

Hừ!

Cương khí nổi lên muốn ngăn chặn cái vương miện này, nhưng vươn miện giống như vô hình vô chất, không thể để cương khí chạm vào.

Lý Quân Thiên duỗi tay ra, ngón tay thuôn dài như ngọc bắt về phía vương miện. Cảm giác nặng nề giống như bắt được cả môt ngôi sao, bắt được cả một vùng trời ẩn chứa vô số ngôi sao.

Nặng như nâng cả một thế giới, Lý Quân Thiên cau mày. Loại thao tác này có mấy phần ép buộc, Lý Quân Thiên cực kỳ không thích cảm giác bị ép buộc này, hắn phản kháng vô cùng mạnh mẽ.



Không thể điều động lực lượng đại đạo hay quy tắc, Lý Quân Thiên trực tiếp rút ra kiếm Quy Khư, một kiếm chém đến muốn đánh nát vương miện này.

A Cửu giống như lúc này mới vội vàng chạy đến nơi, lên tiếng nói.

“Tỷ tỷ để ta”.

Nói xong trước khi Lý Quân Thiên kịp vung kiếm thì nàng đã nắm lấy vương miện kéo ra ngoài, đứng mở một bên mân mê chơi đùa, sau đó đôi lên đầu của mình, xoay xoay cảm thấy vừa vặn lại lấy xuống. Làm xong mới nhìn về phía Lý Quân Thiên, cười hì hì nói.

“Lực lượng thiên mệnh có thể áp chế thứ này”.

Lý Quân Thiên không bất ngờ gì, thánh chỉ vốn do hoàng đế viết, thiên mệnh đại đế chưa trưởng thành thì cũng là trữ quân, thao túng đồ vật đưa ra từ thánh chỉ cũng chẳng có chuyện gì lạ.

Nói theo một cách nào đó, hiện tại chỉ có A Cửu mới có tư cách viết ra thánh chỉ, tất nhiên trữ quân chưa đăng cơ, đế vị chưa được kế thừa thì tam thái có thể đưa ra được thánh chỉ, nhưng vẫn bị A Cửu tri phối dễ dàng.

Lý Quân Thiên hỏi.

“Vật này có gì thú vị?”

A Cửu đội lên vương miệng, tung tăng ngồi xuống ghế đá bên cạnh Lý Quân Thiên mới nói.

“Vương giả sau khi được sắc phong có toàn quyền quyết định lãnh địa của mình, tuy rằng chỉ có mười tám vương tộc trước đây là có đất phong nhưng một khi được phong vương thì thu được quyền lợi cũng không nhỏ. Hơn nữa Vương giả có thể mượn lực lượng của Thần Triều trấn áp quỷ dị, từ đó tăng lên thực lực của chính mình”.

Lý Quân Thiên gật đầu, hành động này của Thần Triều giống như chịu thua sau khi hắn đánh tan Dao Quang Quân. Nhưng Lý Quân Thiên có thể nhận ra rất rõ ràng, đây là một loại biện pháp biến tướng thu phục hắn.

Lý Quân Thiên vốn là không nhận thậm chí chuẩn bị phá hủy đồ chơi này, nhưng bị A Cửu đoạt đi thì cũng kệ, một cái vương miện hay vương tước không tạo bất cứ tác dụng gì, hiện tại càng không thể ảnh hưởng được đến Lý Quân Thiên. Hắn đang dẫn A Cửu đi Thần Đô, sớm muộn gì cũng có ngày gặp mắt những người ở trong hoàng cung. Mọi chuyện đều sẽ có điểm kết thúc, hiện tại không cần quan tâm quá nhiều.

...

p/s: Cầu đề cử!!!