Chương 249: Cấm kỵ
Trở về nghỉ ngơi một ngày, Lý Quân Thiên thông qua năng lực của A Cửu lấy đến thông tin của lục đại hung thú.
A Cửu kỳ thực cũng không có điều kiện học tập quá nhiều nhưng nàng đã đọc qua rất nhiều kỳ sách dị chí. Ưa thích cái gì liền vỗ tay hướng lên trời kêu gọi, sách có thể bay nửa thần triều rơi vào trong tay nàng.
Điều kiện tiên quyết là nàng có thể biết chính xác tên sách, nếu không tiêu hao lượng thiên mệnh cũng không nhỏ. Nếu chỉ muốn biết thông tin chính xác về chuyện gì đó cũng có thể sử dụng sức mạnh thiên mệnh để hỏi thăm. Nhưng thông tin liên quan đến lục hung hết sức ít ỏi, trong mơ hồ có thể chống lại lực lượng thiên mệnh cho nên hỏi thăm trực tiếp sẽ tiêu hao rất rất nhiều.
Còn tốt, Đại Việt Thần Triều truyền thừa sâu xa, có mấy bản cổ tịch ghi chép về lục đại hung thú, cho nên A Cửu đã đặc biệt tìm đến cho Lý Quân Thiên.
“Hung Thú Bí Văn Lục! Đến!”
A Cửu vươn tay lên trời vẫy vẫy, toàn bộ thiên địa giống như có một vầng gợn sóng tỏa ra, lan truyền toàn bộ thế giới, lại chỉ trong chớp mắt liền co rút lại, từ trên không trung một quyển sách rơi xuống.
Tên sách là Lý Quân Thiên cung cấp, từ một mảnh ký ức vô cùng nhỏ bé lật ra ngoài, cũng chỉ có tên sách chứ không có nội dung cụ thể. May mắn có tên sách là đủ cho A Cửu đại triển thân thủ.
Lý Quân Thiên tiếp lấy quyển sách, thoải mái nằm lên ghế dựa, hai chân vắt vẻo đọc sách.
Quyển sách này cũng không dày, thậm chí là rất mỏng, toàn bộ không quá một vạn chữ.
Hung thú, là kỳ loại trong thiên địa, sở dụng lực lượng cấm kỵ bên ngoài thiên địa, có thể tổn thương đến thiên địa. Nguồn gốc của sức mạnh cấm kỵ này đến từ nơi nào?
Không có ai biết được, chỉ biết từ thời kỳ viễn cổ đã lưu truyền danh tiếng của hung thú. Viễn cổ không có thiên mệnh cũng không thần triều, không có đế vị, càng không có bao nhiêu lịch sử lưu truyền xuống.
Nổi danh nhất trong lục đại hung thú phải là Khiếu Thiên Thiềm, cũng được coi là đứng đầu lục hung. Nhưng tương truyền tại thời đại viễn cổ, Khiếu Thiên Thiềm chính là thần thú, gọi là Khiếu Thiên Thần Thiềm, trí kế vô song, có thể tự do phi thiên độn địa, thần bí khó lường.
Khiếu Thiên Thiềm từng là thần cũng là yêu, từng thống lĩnh yêu tộc nghịch phạt cửu thiên, giao chiến cùng với Thần Tộc, cuối cùng chiến thắng trở về.
Không sai, dựa theo truyền thuyết thì Khiếu Thiên Thiềm thống lĩnh yêu tộc chiến thắng Thần Tộc, kết cục như thế nào không ai rõ ràng, cũng không biết vì sao sau này lại trở thành một trong lục đại hung thú, lại đại biểu cho trí tuệ trong đám hung thú.
Thôn Thiên Kình, kích thước vô song, lực lượng vô địch. Nghe nói Thôn Thiên Kình thuộc về linh tộc, là một tiểu thế giới thành tinh, thôn phệ bản nguyên cùng không gian để trưởng thành, đại biểu cho bạo thực cùng ngu muội, vì miếng ăn mà có thể bỏ qua tất cả.
Nghe nói tại viễn cổ bị ai đó đánh tan thân thể hình thành Hỗn Không Hải, về sau chưa từng xuất hiện. Lại nghe nói Giới Thú chính là hậu duệ của Thôn Thiên Kình, Thôn Thiên Kình có thể sẽ sống lại từ một hậu duệ nào đó, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện.
Mị Thiên Hồ đại biểu cho mị dục cùng âm tàn, thực lực không phải mạnh nhất nhưng từng đánh cắp được thánh vật của các tộc ở thời đại viễn cổ, cuối cùng bị ai đó đ·ánh c·hết, trấn áp ở chỗ nào đó của Thanh Giang, từ đó chưa từng sống lại đi ra tai họa thế gian.
Xương Thiên Thụ từng là Thần Thụ tại Vô Tận Sơn Mạch, cũng không biết vì nguyên nhân gì hứng chịu ba nghìn đạo lôi kích, sinh sinh đánh từ thần thụ th·ành h·ung thụ. Tuy không phải thú nhưng cũng xếp vào một trong lục hung, đại biểu cho tham lam cùng hư vinh.
Một nửa Vô Tận Sơn Mạch bị Xương Thiên Thụ tri phối, bất cứ tộc đàn nào đi vào trong lãnh địa của nó đều bị ăn chỉ còn xương trắng, sau đó nó dùng đống xương trắng này trang trí bản thân cùng lãnh địa của mình.
Hành động như thế tất nhiên chọc giận rất nhiều chủng tộc, cuối cùng tạo thành liên quân thảo phạt, bản thân Xương Thiên Thụ b·ị đ·ánh thành mấy nghìn mảnh, cũng bởi vì cuộc chinh phạt này tạo nên sự xuống dốc của thời kỳ viễn cổ.
Bạch Thiên Hi là một con gà trống lông trắng, mào màu tím, tinh mỹ đẹp đẽ lại không phải yêu tộc, chỉ giống như một con gà thông thường. Bạch Thiên Hi đại biểu cho bóng đêm cùng cuồng nộ, đại biểu cho bóng đêm là bởi vì Bạch Thiên Hi ăn ánh sáng. Tính tình táo bạo, hung hăng họa loạn thiên hạ.
Về sau ở Chung Cực Chiến, vô số bộ tộc viễn cổ lao vào hỗn chiến, Bạch Thiên Hi trực tiếp nuốt mất mặt trời khiến cho toàn bộ thời đại viễn cổ rơi vào trong bóng đêm, hậu thế cũng gọi là Thời Đại Hắc Ám. Sau khi nuốt mất mặt trời cũng không biết bị Thần Tộc đuổi g·iết đi đến nơi nào, cuối cùng Thần Tộc biến mất, mặt trời trở về, mà Bạch Thiên Hi cũng không rõ tung tích.
Thời Đại Hắc Ám qua đi, các bộ tộc viễn cổ c·hết thì c·hết, tán thì tán, cuối cùng Tiên Hoàng Đế hoành không xuất thế thống nhât mười hai châu, lập nên Đại Việt Thần Triều, cho nên thông tin về Bạch Thiên Hi cũng tương đối rõ ràng hơn các hung thú khác.
Cuối cùng chính là thông tin của Thí Thiên Nghĩ, nó thần bí nhất trong đám hung thú, không có quá nhiều thông tin. Chỉ biết toàn thân màu đen, đầu mọc ra sừng trắng, đại biểu cho kiêu ngạo cùng sát phạt. Từ viễn cổ cho đến thượng cổ đều không có tung tích của nó, đôi câu vài dòng nhấc lên liền không rõ tung tích.
Trong sách miêu tả “thân cao như người, sừng nhọn sắc bén không gì không phá, toàn thân như thép bất hủ mà lạnh lẽo, không có máu không có thịt, không sống không c·hết...”
Đọc kỹ càng một lần cũng chưa từng tìm được điều mà mình muốn tìm, Lý Quân Thiên cảm thấy trong lục đại hung thú thì kỳ quái nhất chính là con Thí Thiên Nghĩ này.
Đại đa số hung thú đều từng bị đ·ánh c·hết, từng bị phong ấn, năm nào đó chạy ra họa loạn lại bị trấn áp. Giống như Xương Thiên Thụ từng xuất hiện trở lại ba lần, đồng thời bị tiếp tục bị đ·ánh c·hết từ lúc chưa trưởng thành.
Hay Mị Thiên Hồ một lần có phân thân thoát ra ngoài sau đó bị đ·ánh c·hết, một lần xuýt nữa thì phá hủy được phong ấn nhưng bị người trấn áp lại. Hoạt động vô cùng sinh động.
Nhưng Thí Thiên Nghĩ rất kỳ quái, nó không có dấu vết chiến tích cụ thể nào, giống như một lời đồn hoặc là bị người cố ý che giấu. Lần này gặp được nó cũng hết sức trùng hợp, mấy vạn năm không xuất hiện vậy mà bị Lý Quân Thiên đụng phải.
Hơn nữa hắn còn biết Thí Thiên Nghĩ ban đầu chỉ là một con kiến nhỏ kỳ quái thôi, không phải giống loài mạnh mẽ gì. Nhưng tự mình “chôn” một lần liền biến thành bộ dáng kỳ quái, năng lực không tầm thường, vậy mà chạy vào bám lên đại đạo của hắn, hiện tại còn đàng hút hắc lôi làm thức ăn.
Thật sự không thể lý giải được.
Thu hoạch duy nhất chính là Lý Quân Thiên đã biết được lượng lượng ẩn chứa bên trong hắc lôi là cái gì, hiện tại hắn gọi đấy là lực lượng cấm kỵ, phá hủy thiên địa sinh ra lực lượng, tồn tại để tổn hại thiên địa.
Không đơn thuần chỉ là sản phẩn của việc vặn vẹo cùng phá vỡ quy tắc, càng dính líu đến cấp độ lực lượng cao hơn, xen lẫn giữa quy tắc cùng đại đạo.
Đáng tiếc, Lý Quân Thiên còn chưa thể khống chế loại lực lượng này, không thể tự nhiên sinh ra hay vận dụng, chỉ có thể dùng đại đạo vặn vẹo quy tắc sinh ra lực lượng cấm kỵ này, sau đó...lực lượng bị tự nhiên tiêu trừ.
Tạm thời không thể vận dụng lực lượng đại đạo thì không nói, số lực lượng cấm kỵ phải vô cùng khổng lồ thì Lý Quân Thiên mới có thể kịp thời cất giữ.
Trong thời gian ngắn, Lý Quân Thiên không thể làm được, cho nên không vội vàng, Lý Quân Thiên để chuyện này ở một bên. Chậm rãi khôi phục v·ết t·hương của mình mới là việc quan trọng nhất.
...
p/s: Cầu đề cử!!!